“Sao   .” Vị giáo sư già quan sát, “Lúc  em đối với mấy đàn em    tính tình kiên nhẫn như .”
 
“Máy in   dùng, đều  Trần Kỵ em dạy.” Vị giáo sư già mỉm .
 
Trần Kỵ   tự nhiên : “Cô  mới đến, còn nhỏ nên  dùng qua cái .”
 
“Đàn em của em lúc  còn nhỏ hơn so với cô bé ,  in  bản vẽ bảo em đợi một chút, suýt chút nữa  em đuổi , khiến thằng bé sợ.”
 
Trần Kỵ: “…”
 
“Mới   sai ở chỗ cầu thang. Nếu đổi  là đàn em của em lúc   sai, em còn  thể ôn tồn như thế ? Vậy thì   em sẽ xé hết mấy bản vẽ  lập tức đập lên trán thằng bé .”
 
Trần Kỵ lưu manh nhếch khóe môi: “Được , bất bình  cho học trò cưng của thầy.”
 
Vị giáo sư già cũng  theo, xua xua tay: “ bất bình cái gì, đàn em của em nhịn cái tính tình chó má  của em cũng quen , ngược  cô gái nhỏ   mới  tủi , thật  dễ dỗ.”
 
Trần Kỵ: “…”
 
“Em dỗ cái rắm.”
 
Nói xong,  cũng  quan tâm đến vị giáo sư già vẫn đang   sô pha uống  nữa, lười biếng  dậy    ngoài.
 
“Đi ?”
 
“Nghe lời thầy , em  dỗ .”
 
Vị giáo sư già  lắc đầu: “Ôi, cũng   nhờ phúc của ai mà  còn  thể  từ miệng Trần Kỵ em một tiếng thầy đấy.”
 
Bên ngoài phòng  việc, Chu Phù cầm bản vẽ ủ rũ  về chỗ  của .
 
Tâm tình cô quả thật  chút  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-76.html.]
 
Thật  mấy năm nay, cô gặp nhiều chuyện khó khăn hơn thế  nhiều.
 
Cô  nhớ    qua bao nhiêu công việc bán thời gian,  dạy bảo bao nhiêu . Rõ ràng so với lời lẽ khó  của những  đó, lời    của Trần Kỵ thậm chí  coi là nhỏ nhẹ và ấm áp hơn.
 
 hết   tới  khác bởi vì là Trần Kỵ,  hiểu  cô  cảm thấy tủi  mà   lý do.
 
Rõ ràng  luôn xử lý  việc công tư phân minh, là một nhân viên bình thường   chút liên hệ gì,  sai  dạy bảo cũng khó trách ,   tư cách cũng   lí do gì mà tủi .
 
 dường như cô… thể kiểm soát .
 
Đến giờ ăn cơm trưa,   nhà ăn vì cái gì mà  phân phát phần ăn phong phú,  đưa đồ ngọt  sữa và đồ ăn vặt đến từng bàn.
 
Chu Phù   hứng thú, cộng thêm hôm qua thức cả đêm  dám nhắm mắt ngủ. Lúc  cô mệt mỏi  ngủ, dứt khoát  lên  bàn, an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Trần Kỵ  lướt qua, môi mỏng mím thành một đường. Cuối cùng  dứt khoát trở về nhà một chuyến.
 
Vừa bước  cửa nhà, con mèo trắng mà Chu Phù cầu xin  nhận nuôi mấy năm  đang nghênh ngang  dậy đến bên chân , nghiêng đầu cọ  ống quần .
 
Sau khi Trần Kỵ  nhà vệ sinh rửa tay xong,  mở hộp thức ăn mà mèo thích .
 
Đứa nhóc   ăn  phát  âm thanh. Người đàn ông  xổm bên cạnh, mặt  chút  đổi vuốt ve lông mèo, thản nhiên : “Chút nữa đưa mày  gặp  mày,   mày  còn nhớ cô  , cũng   rốt cuộc cô   nhớ mày   nữa. Mày biểu hiện  một chút,  ?”
 
Cuối cùng Chu Phù  đứa nhóc   tỉnh giấc.
 
Cô  bò  bàn ngủ một lúc. Trong cơn mơ màng, cô nhận thấy  thứ gì đó mềm mại nhảy lên chân , cô đưa tay sờ một cái theo bản năng, cảm xúc quen thuộc  lâu  gặp khiến cô liền chua xót trong nháy mắt.
 
Chỉ liếc mắt một cái, cô  nhận  đây là con mèo con mấy năm  mà cô  cầu xin Trần Kỵ nhận nuôi trong tòa nhà cổ ở Kim Đường.
 
Ngay cả cái yếm đeo  cổ đứa nhóc  cũng là năm khi cô chuẩn  đan áo len cho Trần Kỵ nên tiện tay đan nó.
 
Lúc đó cô  vội, cũng  ngờ  đó   trở về nữa.