Nghe thấy câu trả lời , cô cảm thấy như   dejavu .
 
Bất thình lình, trong đầu Chu Phù hiện  hình ảnh năm năm  , cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai  ở đảo Kim Đường.
 
—— “Anh tới đón  ?”
 
—— “Cô suy nghĩ nhiều ,  chỉ  ngang qua.”
 
Chu Phù ngửa đầu, lông mi khẽ cụp xuống: “Sở thích của  thật độc đáo.”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Ít nhất   , ông đây, đam mê,  khám bệnh.
 
“Vậy   quấy rầy việc   dạo nữa.” Nói xong Chu Phù liếc  thời gian  mắt,  để ý nữa, cúi đầu lấy điện thoại  mở trình duyệt , chuẩn  tìm kiếm hướng dẫn quy trình khám sức khỏe của bệnh viện.
 
Chỉ là còn  kịp nhập văn bản thì chợt   đầu tiếng  của Trần Kỵ: “Cô đang  gì ?”
 
Chu Phù cảm thấy   rõ mà còn cố hỏi, rõ ràng chính  là  yêu cầu cô đến kiểm tra sức khỏe  cuối tuần.
 
 suy nghĩ  một chút, ông chủ của một công ty lớn như , nhân viên  trướng vô  thì việc nhỏ như một thực tập sinh  kiểm tra sức khỏe quả thật  đến mức   nhớ kĩ.
 
Chu Phù thành thật đáp: “Kiểm tra sức khỏe.”
 
Trần Kỵ  chút   nên lời: “ đương nhiên  cô tới kiểm tra sức khỏe,  hỏi cô hiện tại cô đang  gì?”
 
“A?” Tầm mắt Chu Phù vẫn giữ im chỗ điện thoại, bất giác nhíu mày, kết quả tìm kiếm  , quá trình kiểm tra sức khỏe  vẻ  phức tạp, “  từng kiểm tra nên  tìm kiếm và xem xem nên bắt đầu kiểm tra từ .”
 
Anh  cô, đuôi lông mày khẽ nhếch lên: “ đang   mặt cô mà cô còn  tra điện thoại?”
 
“Ừ?” Chu Phù  kịp phản ứng.
 
Trần Kỵ: “Có mang theo chứng minh thư ?”
 
Chu Phù vội vàng gật đầu, vô thức lục túi.
 
Lúc cô tìm thấy,  vươn tay lấy nó  khỏi tay của cô: “Theo .”
 
Nói xong,  cầm chứng minh thư của cô và  thẳng tới quầy đăng ký hồ sơ.
 
Chu Phù sững sờ một chút, lập tức chạy theo  Trần Kỵ.
 
Đợi đến khi cô chạy tới, một cuốn sổ kiểm tra sức khỏe tạm thời   đưa  khỏi cửa sổ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-78.html.]
Trần Kỵ  vội đưa cho cô,  khi nhận lấy liền lật ,  ngẩng đầu mà thản nhiên : “Lên tầng hai kiểm tra chiều cao và cân nặng.”
 
Chu Phù ngoan ngoãn đáp “Được”,  đó định đưa tay lấy .
 
Dường như Trần Kỵ   ý trả đồ cho cô, vẫn cầm  tay như đó là lẽ thường.
 
Chu Phù ngước mắt  , suy nghĩ một chút,   tự nhiên mà bắt đầu khách sáo: “Cảm ơn,   thể tiếp tục  dạo,  tự  tiếp .”
 
Trần Kỵ cúi đầu xuống,  chằm chằm  khuôn mặt cô: “…”
 
Đầu lưỡi  chạm  má, im lặng một lúc lâu,  đó  chậm rãi mở miệng: “À,    dạo ở tầng một xong.”
 
Chu Phù: “…?”
 
“Tầng hai hình như còn  kịp  dạo.” Anh giơ giơ cuốn sổ kiểm tra sức khỏe trong tay, mỉa mai cô với khuôn mặt  biến sắc: “Trùng hợp như , cô   kiểm tra của cô,   dạo việc của ,  vặn  thể xem ai đó rốt cuộc là cao lên bao nhiêu mà tự hào như .”
 
Chu Phù: “…”
 
Cũng  cần trùng hợp như .
 
Cô chợt nhớ tới đêm tăng ca hôm đó, hai  cùng  ăn cơm, cô vội vàng so chiều cao với đứa con   đời của Hứa Tư Điềm và Lục Minh Bạc,  mấy năm nay  cũng  cao ,  còn   tới bả vai .
 
Bây giờ nhớ , ít nhiều  chút chột .
 
Trong lúc xao nhãng, Trần Kỵ  bắt đầu “ dạo”.
 
Thẻ căn cước cùng sổ kiểm tra sức khỏe của Chu Phù đều ở trong tay ,  nên cô chỉ  thể ngoan ngoãn theo  Trần Kỵ.
 
 mà    cùng  bớt   ít rắc rối, ít nhất  cần cầm điện thoại tìm kiếm hướng dẫn trong suốt quá trình.
 
Trần Kỵ quen việc dễ , giống như nắm rõ bệnh viện trong lòng bàn tay.
 
Rất nhanh hai    tới chỗ đo chiều cao cân nặng cơ thể.
 
Trần Kỵ dừng bước  đầu : “Cởi giày.”
 
“À.”
 
Cô  lời  theo theo bản năng, cúi , một bên cởi, một bên lắc lư   vững.
 
Trần Kỵ rũ mắt liếc ,  khẽ thở dài,  đó  tới  yên bên cạnh cô, đưa tay  cô cầm lấy túi, mặc cho Chu Phù túm lấy vạt áo , giúp cô chống đỡ.
 
Trong nháy mắt, Chu Phù gặp ảo giác, thời gian như đột nhiên chảy ngược về nửa năm khi cô ở Kim Đường.
 
Quá trình kiểm tra sức khỏe  xong, Trần Kỵ cũng thuận tiện  dạo xong cả bệnh viện.