Anh Luôn Ở Đây - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-02-08 06:17:45
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến cuối cùng phiếu kiểm tra sức khỏe cũng cho xem, khi bác sĩ cầm tờ đơn phân tích tình hình, cô cũng gì cần kiêng dè, cần giấu, để cho Trần Kỵ bên cạnh bộ quá trình.

 

Chỉ là chuyện gì xảy , sắc mặt đàn ông bên cạnh càng thêm u ám.

 

Xong xuôi, Chu Phù yên lặng theo lưng .

 

Hai chuyện gì trong cả quãng đường , Chu Phù nghĩ mãi nhưng vẫn giải thích , xoắn xuýt hồi lâu mới dè dặt mở miệng: “Anh xem , bệnh truyền nhiễm mà.”

 

Anh còn tin.

 

Vốn tưởng rằng sẽ đợi giễu cợt một câu, nhưng mà im lặng đợi hồi lâu cũng đợi mở miệng.

 

Toàn bộ quãng đường, một lời .

 

Đến cửa bệnh viện, Chu Phù nâng mi , suy nghĩ một chút, vẫn lễ phép với : “Sáng nay cảm ơn .”

 

Dù là chỉ dạo bệnh viện, thuận đường giúp nhưng thế nào thì cô cũng khiến vướng thêm ít phiền toái, trong lúc chạy lên chạy xuống nhiều , thì cô cực kì nhàn rỗi.

 

Trần Kỵ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

 

“Vậy… về nhà .”

 

Chu Phù tưởng rằng như kết thúc, đang định lấy túi tạm biệt, chậm rãi : “Cảm ơn bằng miệng thành ý gì hết.”

 

“…?”

 

Đây chẳng lẽ, là bảo tính phí.

 

Chu Phù nhớ trong túi còn bao nhiêu tiền dư, suy nghĩ một chút, nhắm mắt hỏi: “Anh ăn sáng ?”

 

Trần Kỵ: “Chưa.”

 

“Vậy nếu , mời ăn sáng chứ? Coi như là cảm ơn.”

 

Đôi môi mỏng của đàn ông giật giật: “Được.”

 

Chu Phù mới dọn tới bao lâu, gần đây cũng quen lắm, , liền lấy điện thoại chuẩn search tiệm ăn sáng gần đây: “Anh ăn cái gì? xem thử qua gần đây gì ăn.”

 

Chưa để cô tìm, liền tiếng Trần Kỵ đáp: “Nếu ăn cái bánh đó của cô .”

 

“Hả?” Chu Phù ngước mắt, “Cái đó ở gần nơi ở, còn cách nơi một đoạn, cũng mất mười phút, nếu thì xem thử gần đây —— “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-79.html.]

 

“Ăn cái .” Trần Kỵ đợi cô xong, liền thuận miệng nhận lời, “Đi thôi.”

 

Chu Phù hiểu, rốt cuộc là chỗ nào của cái bánh đó khiến ghiền như .

 

Thông thường tại công ty, luôn đổi bữa sáng với cô, lúc đặc biệt chừng mười phút để đến ăn.

 

Chỉ điều , Chu Phù cảm giác thật kì lạ.

 

thể nào tưởng tượng , nhiều năm ở Bắc Lâm con đường về nhà vẫn còn bên cạnh.

 

Trần Kỵ lúc về nhà là qua thời gian cơm trưa.

 

Con mèo Chu Phù nhận nuôi cũng tính cách giống cô đây, nhõng nhẽo chịu nổi, thấy mở cửa , nó bước thẳng về phía ngừng kêu gào mấy tiếng.

 

Mãi cho đến khi Trần Kỵ mở lon cho nó, nó mới chịu yên.

 

Người đàn ông tùy ý xuống đất, thuận tay vuốt ve lông, : “Cáu kỉnh với tao cái gì, thật là bản lĩnh, tao sẽ để cho mày về nhà phục vụ mày.”

 

Một lát , lười biếng dậy, chậm rãi tới cửa chính phòng ngủ , đốt ngón tay đặt khóa cửa, hồi lâu vặn khóa cửa.

 

Đập mắt là một căn phòng thiếu nữ màu hồng đơn giản.

 

Phòng ngủ chính mới tinh tới nay còn từng ở, ngay cả chính cũng ngủ ở phòng ngủ phụ bên cạnh.

 

Ngay từ lúc mua nhà , trong vô thức giữ nơi .

 

Sửa sang phong cách khác với các căn hộ cao cấp khác.

 

Trần Kỵ vô thức tới mép giường, lấy con gấu bông cao hơn một mét để tạm thời chiếc ghế sô pha nhỏ, đó thuần thục tháo tấm ga trải giường màu hồng , mang đến phòng giặt ủi.

 

Sau đó lấy từ trong ngăn kéo bộ ga mới giặt sạch và phơi nắng, khéo léo nữa.

 

Rõ ràng mấy năm qua từng ai ở, uổng phí thời gian chuyện như nhưng vẫn đều đặn nó gần như mỗi tuần một .

 

Quét dọn bộ xong, Trần Kỵ im lặng lên tiếng, cầm bình rượu lặng yên thảm phòng.

 

Trước mắt tuy là phòng ngủ xinh rộng rãi, nhưng trong đầu bất giác nghĩ đến Chu Phù một một trong con ngõ nhỏ hẹp mờ tối .

 

Chốc , lấy điện thoại di động gửi tin cho Lục Minh Bạc:【 Giúp tìm xem gần tòa nhà 9 Nhật Xuất Xã ở khu Khải Sơn, còn nhà trống thể mua liền . 】

 

Lục Minh Bạc nhanh trả lời tin nhắn:【 Đợi một lúc, em tìm chút. 】

Loading...