“Thảo nào.” Phương Hân     tên cô, “ là, chị còn tưởng em thích ăn đậu hũ đấy.”
 
Một đám  đang trò chuyện vui vẻ, Phương Hân cầm một xiên thịt định cắn thì động tác  tay đột nhiên khựng .
 
Mọi  nhận thấy sự khác thường của Phương Hân thì  theo tầm  của cô .
 
“Mẹ kiếp, sếp thật sự nể mặt mà tới kìa?”
 
Gần như trong nháy mắt, Chu Phù cứng đờ.
 
Một giây , Trần Kỵ lười biếng  đến bên cạnh cô   ,  lạnh lùng : “Nhường chỗ,  trong một chút.”
 
Chu Phù còn  kịp phản ứng, Phương Hân  nhanh chóng ôm lấy cánh tay cô, kéo  về phía .
 
Trần Kỵ mặt  đổi sắc dựa  Chu Phù  xuống: “Mọi  cứ tiếp tục, mặc kệ .”
 
Chẳng bao lâu, tất cả   trở  như bình thường, một  thực tập sinh mời rượu, chơi xúc xắc.
 
Trong bóng tối, chỉ  Chu Phù phát hiện ly rượu  mặt    từ lúc nào     lấy  đổi thành một ly sữa chua.
 
Và  đàn ông bên cạnh, dường như cả buổi tối nay  uống một giọt rượu nào.
 
Qua ba tuần rượu, lá gan của   cũng lớn hơn, đến khi tụ  chơi trò Thật  Thách, ngay cả Trần Kỵ cũng   buông tha mà ngay lập tức  kéo  cuộc chiến.
 
Anh dường như cũng   ý định từ chối, dung túng cho    loạn.
 
Sau vài vòng, miệng chai rượu cuối cùng  dừng   mặt Trần Kỵ.
 
Một nhóm  hào hứng hét lên “Lời thật lòng! Lời thật lòng!”
 
Vốn tưởng rằng   sẽ hỏi  cái gì thú vị, nào ngờ   kẻ ngốc nào uống quá chén, giành  buột miệng thốt lên: “Sếp! Hình đại diện WeChat của    là hình  tự chụp ? Nó  ý nghĩa gì?”
 
Câu hỏi  đặt , ngay lập tức   đều thốt lên Đm, kẻ ngốc đặt câu hỏi  mấy  ấn nhéo một lúc lâu: “Cậu hỏi cái vấn đề ngu ngốc gì thế, vất vả lắm mới hỏi  chút bí mật của sếp,  đúng là đồ phá game!”
 
Trần Kỵ lạnh nhạt : “Ảnh gia đình.”
 
Người đàn ông nọ gân cổ lên để biện minh cho bản : “ chỉ đơn giản là tò mò thôi! Vì   ảnh đại diện wechat của sếp cũng  một miếng đậu hũ!”
 
“Ủa? Có hả?   xem,  cũng  phát hiện , đúng là  thật , Phù Trầm chúng  nhất định là chọc  một ổ đậu hũ .”
 
Chu Phù: “…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-81.html.]
Có  khó hiểu : “Sếp, mèo nhà  còn thích ăn đậu hũ ?”
 
Trần Kỵ nhếch môi, con ngươi sâu  thấy đáy ẩn trong bóng tối, chậm rãi : “ thích ăn đậu hũ.”
 
Chỉ trong nháy mắt, tim Chu Phù bất ngờ đập nhanh.
 
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chờ cho đến khi tàn cuộc, cả một phòng  là  say rượu.
 
Hầu hết đàn ông vẫn  thể  , một  cô gái khác cũng  gia đình hoặc bạn trai đón về.
 
Chu Phù cầm điện thoại  cau mày, cô cố gắng suy nghĩ xem lát nữa về nhà bằng cách gì.
 
Vào lúc , tàu điện ngầm xe buýt thì hết chuyến, còn bắt taxi… từ vành đai một đến vành đai bốn, cô   tiền trả.
 
Vì hôm  lão Dư còn   thành một bộ bản vẽ thi công nên  uống quá say, thấy Chu Phù vẫn  tại chỗ thì vội  to: “Đợi , ai  uống rượu thì đưa Tiểu Chu về ,  thể để con gái về một  ban đêm .”
 
Chu Phù ngượng ngùng : “Không  việc gì, để em tự nghĩ biện pháp,   cứ về  .”
 
Lão Dư bỗng nhiên  với theo: “Chờ chút, hình như sếp  uống rượu! Nếu  thì sếp ,  đưa Tiểu Chu !”
 
Chu Phù: “…”
 
Chu Phù lúng túng  về phía Trần Kỵ: “Không cần, em  thể tự về ——”
 
Người   cô với khuôn mặt  trầm, lạnh lùng mỉa mai: “Nếu cô  thể,  thử xem cô định về bằng cách nào?”
 
Chu Phù: “…”
 
Sau khi tiễn tất cả   , Trần Kỵ thuận tay đến quầy thanh toán.
 
Chu Phù ngoan ngoãn  ở chỗ , một lát ,  đàn ông đến cạnh cô: “Đi, về nhà.”
 
Cô mau chóng  lên  theo phía  Trần Kỵ  khỏi quầy thanh toán.
 
Đợi đến khi  bên cạnh xe, Chu Phù   xe, cô cảm thấy hình như   từng  thấy tạo hình màu xám bạc độc đáo  ở  đó .
 
Dường như  từng thấy,  quen mắt.
 
“Lên xe.” Anh lạnh lùng .
 
“À.” Chu Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng, định để tay lên nắm cửa ghế phụ lái thì động tác  khựng , cô bỗng nhiên nghĩ đến  mà Phương Hân nhắc tới, bạn gái nhỏ thanh mai trúc mã.
 
Chu Phù thoáng cái thu tay , lui về phía  hai bước, cô  tới bên cửa ghế  mở  định  ,  đàn ông   ghế lái đột nhiên  đầu ,  thẳng  mắt cô, đầu lưỡi chống  hàm , bộ dạng lưu manh: “Ý cô là ? Coi  là tài xế ?”