“Hả?”
“Ngồi .”
Chiếc xe về hướng vành đai bốn, trong gian nhỏ khép kín, ai chuyện.
Ánh mắt Trần Kỵ chăm chú về phía , bàn tay to đặt lên vô lăng, đánh lái điêu luyện.
Chu Phù nhịn lặng lẽ nghiêng đầu qua, đây là đầu tiên khi lớn lên cô xe của .
Trong những năm qua, cô hình dung vô khi trưởng thành sẽ gì.
Cô cũng tưởng tượng cảnh khi ghế phụ lái, sẽ tư thế gì.
Bất giác cô lâu hơn một chút.
Chiếc xe cuối cùng dừng khu chung cư Nhật Xuất hơn 10 mét.
Con đường của khu chung cư cũ vốn hẹp, xung quanh nhiều xe đạp điện, xe thể .
Chu Phù xuống xe, lời cảm ơn với , thấy cũng mở cửa cùng cô xuống xe, cô vội vàng : “Anh cần đưa , tự là , mau về nhà .”
Trần Kỵ giống như thấy, vẫn xuống xe, nghiêng đầu liếc cô một cái: “Bớt nhảm.”
Chu Phù: “…”
Con đường nhỏ trong khu quanh co, Chu Phù ở mấy ngày như thỉnh thoảng còn nhầm đường, ngược Trần Kỵ giống như quen đường quen nẻo, cô thậm chí ở chung cư nào, cũng thể dẫn cô thuận lợi đến lầu.
“Tối nay phiền quá.” Chu Phù lời cảm ơn.
Người đàn ông mặt chút đổi, đổi là của , nhất định sẽ nhạo cô một câu, cô phiền còn ít ? Đâu chỉ tối nay.
bất ngờ, Trần Kỵ nhiều gì, chỉ lạnh lùng : “Lên lầu cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chu Phù gật gật đầu: “Anh cũng mau về nhà .”
Người đàn ông “ừm” một tiếng, nhưng vẫn tại chỗ nhúc nhích, ý định .
Đèn cảm ứng trong tòa nhà hỏng gần như hết, cô bật đèn pin, cẩn thận lên cầu thang.
Trần Kỵ khẽ ngẩng đầu lên, ánh sáng mờ nhạt chậm rãi di chuyển lên , cuối cùng vẫn nhịn , nhấc chân từ từ bước theo phía , yên lặng cùng cô duy trì cách một tầng, đưa cô lên lầu một cách thầm lặng.
Liên tiếp lên các bậc thang tám tầng, đàn ông dừng , lười biếng dựa tường, biểu hiện để lắng nơi cách tầng một, truyền đến âm thanh đóng cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-82.html.]
Anh im một lúc, khi xác nhận cô về đến nhà an , đang định trở về nhà, nào ngờ còn kịp xoay chợt thấy lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa dồn dập.
Cánh cửa gỗ đập tường, tòa nhà cũ nát chấn động.
Trong nháy mắt lông mày đàn ông nhíu , hành lang nhỏ hẹp đột nhiên vang lên tiếng lảo đảo ngã xuống lầu.
Anh gần như chút do dự chạy lên lầu, ba bước chạy thành hai bước, nửa tầng thì ngay đó, cô gái mới còn xe của buồn ngủ hoảng loạn trượt chân rơi xuống bậc thang đập n.g.ự.c Trần Kỵ.
“Cứu với!” Chu Phù gần như thốt , nhưng dường như bởi vì kinh hoảng quá độ, giọng khàn khàn đến mức chỉ còn chút .
Hai tay Trần Kỵ trong nháy mắt siết chặt, vững vàng ôm cô lòng.
Cô lờ mờ phát hiện sức lực quen thuộc , dám tin : “Trần Kỵ?”
Cô dường như phục hồi tinh thần một chút, hai tay đẩy , giọng điệu hiểu so với nỗi sợ hãi càng thêm sốt ruột cùng hoảng loạn: “Trần Kỵ mau , mau , đừng để ý, đừng lên.”
coi như thấy, bàn tay vỗ nhẹ mấy cái đầu cô trấn an theo bản năng: “Trước tiên cô ở yên đây, đừng nhúc nhích.”
Giây tiếp theo, lao lên lầu mà sợ hãi.
Trong khoảnh khắc, tiếng rê.n rỉ của bạn trai Tiêu Kỳ vang vọng khắp tòa nhà cũ nát.
Chu Phù gần như chút suy nghĩ, một nữa chạy lên , thấy Trần Kỵ thương tích từ cao xuống giẫm lên mu bàn tay cặn bã mặt đất, mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nước mắt ngừng rơi xuống.
Người đàn ông đầu , thấy thì đau đầu.
Rõ ràng khi đánh cái tên đầu to hai trăm cân (*) , cũng cần tốn nhiều sức lực, lúc Chu Phù mà bất lực, giọng cứng rắn: “Khóc cái gì?”
(*) 200 cân Trung Quốc 100kg.
Chu Phù bĩu môi, cố gắng nén nước mắt trở .
Trần Kỵ liếc một lát, nhịn giật giật khóe môi, giọng chậm nhiều: “Được , , một lát, nghẹn quá .”
Dù , cơ hội thấy cô mặt nhiều năm .
Chu Phù: “…”
Một lát , thêm: “Khóc xong thì và dọn dẹp hành lý.”
Chu Phù sững sờ, còn hồn: “Hả?”
Trần Kỵ thản nhiên : “Mẹ nó cô còn ở chỗ rách nát bao lâu?”