Bạn trai…?
 
Anh bất chợt hỏi chuyện ,  Chu Phù trong lúc nhất thời   nên trả lời thế nào.
 
Anh  chỉ…đơn giản là Thân Thành Dương.
 
Sau khi Trần Kỵ buột miệng thốt  thì cũng  chút hối hận, khoảnh khắc   trong tiềm thức của  chỉ   trạng thái tình cảm của cô.
 
 chỉ  một cái chớp mắt thì bỗng nhiên     nữa.
 
Ít nhất  giờ phút ,  cũng    bất cứ điều gì về  đàn ông khác từ miệng cô.
 
“Trước tiên tạm chấp nhận .” Chu Phù trầm mặc, Trần Kỵ chỉ đơn giản lập tức bỏ qua vấn đề mà bản   mới hỏi, cũng  tính cho cô  cơ hội mở miệng: “Chờ  sáng mai,  sẽ nhờ Lục Minh Bạc tra xem chỗ nào còn trống, đoán chừng    đánh thức  nửa đêm,  suy nghĩ kĩ ——”
 
“   bạn trai.” Chu Phù cúi đầu, tầm mắt  về thằng nhóc đang ở  mặt đất cọ cọ bên  .
 
Giọng  của cô cực kỳ nhỏ, nhưng  vô cùng rõ ràng  lúc ba giờ sáng.
 
Trần Kỵ tinh ý nắm bắt chính xác từng từ một.
 
Ngay cả bản   cũng  nhận  rằng ngay khi Chu Phù   xong,   phát hiện bản   thở phào nhẹ nhõm.
 
Trong nháy mắt vẻ mặt   trở về lúc bình thường nhất,  để ý mà nhếch khóe môi lên: “Lại đá ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Cô tự động bỏ qua từ “” trong miệng Trần Kỵ.
 
Thấy cô   lời nào,  đàn ông  lẩm bẩm: “Cũng đúng,  khó chăm sóc như cô, cũng   ai cũng  thể chăm sóc cho  .”
 
Chu Phù: “…”
 
Cô   nên  chuyện  với  như thế nào, đành giả vờ như   thấy. Cô  xổm xuống, ôm thằng nhóc   mặt đất  trong lòng, hỏi: “Cô Lỗ?…Bây giờ vẫn gọi nó bằng tên  ?”
 
Trần Kỵ gật gật đầu: “Vẫn là cái tên .”
 
Chu Phù nhướng mi: “Còn nhũ danh thì ?”
 
“Tính tình nóng nảy, khó chăm sóc y như cô ,  bọn Lục Minh Bạc tôn xưng là  Lỗ.” Trần Kỵ nghiêm túc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-86.html.]
 
“…”
 
Chu Phù mím môi , vốn định nhịn xuống, kết quả là  nhịn  nữa đành bật  thành tiếng.
 
Trần Kỵ liếc mắt  cô một cái,  hiểu  tâm tình  trở nên  hơn, chẳng qua là  vẫn đang che giấu biểu cảm  ,  đó vẻ mặt vẫn  chút  đổi mà  cô: “Còn   .”
 
“Khó chăm sóc như , phủi tay liền ném nó cho , rời bỏ tám năm, cuối cùng thì còn   khác nuôi một con mèo.”
 
Không  tại , Chu Phù  cảm thấy trong bầu  khí , cổ họng dâng lên sự chua xót mà  hề  lý do.
 
“Thay  khác nuôi mèo?” Cô nghi hoặc mà lặp  câu  ,  đó mới nhớ  chuyện Tiêu Kỳ nhờ cô giúp đưa mèo  tiêm vắc-xin phòng bệnh.
 
Giữa trưa hôm đó, là bạn trai Tiêu Kỳ tới đón.
 
 mà   Trần Kỵ    chứ…
 
“Buổi trưa hôm đó  cũng ở gần bệnh viện thú y ?” Chu Phù thuận miệng hỏi.
 
Thần sắc Trần Kỵ đột nhiên  chút   tự nhiên, lạnh lùng : “Chỉ  ngang qua thôi.”
 
Đang  chuyện thì Cô Lỗ thuần thục mà dựa   n.g.ự.c cô, đưa cái đầu xù xù đầy lông của nó  chiếc cổ trắng và mảnh khảnh của Chu Phù, một tay cô để ở đỉnh, một tay mềm mại  ngừng xoa nhẹ nó.
 
Đãi ngộ , Trần Kỵ tận tình chăm sóc nó tám năm  mà  bao giờ thấy nó đối xử với  như thế.
 
Vậy mà ở chỗ Chu Phù,  cũng   đãi ngộ như mèo con …
 
Nuôi hai “kẻ vong ơn bội nghĩa”, thiệt tức c.h.ế.t .
 
(*) Từ gốc là Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ  nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ  vong ơn bội nghĩa.
 
Trần Kỵ liếc  bộ dạng  mật của một  một mèo  mặt một lát,   quen mà “chậc” một tiếng,  hiểu  mà  vươn tay , một tay xách thứ lấy lòng  đến khuỷu tay , lời   ẩn ý: “Cọ cái rắm, cũng  từng thấy mày với ông đây  thiết như , thật sự đau lòng.”
 
Chu Phù: “…”
 
“Lại đây.” Anh tiện tay thả Cô Lỗ  mặt đất ngay ở huyền quan, để nó  về phòng . Anh  đầu gọi Chu Phù một tiếng,   đó tầm mắt trở   khóa vân tay  chốt cửa một  nữa, đầu ngón tay  nhanh  chậm mà nhấn vài cái  khóa điện tử, “Đưa tay cho .”
 
Chu Phù  ,  lời  theo.
 
Giây tiếp theo, bàn tay to của  đàn ông  bao trùm lấy mu bàn tay cô và nắm chặt lấy nó.