Tám năm trôi qua nhưng dường như vẫn những việc săn sóc tỉ mỉ như , chỉ là cô , là vì ai.
Những suy nghĩ trong đầu ngừng lẩng quẩng, cuối cùng trở thành một mớ hỗn độn khiến đau đầu.
Chu Phù ôm chăn trằn trọc, giống như đang trải qua mỗi đêm trong tám năm qua, dù cố gắng thế nào cô cũng thể giấc ngủ nữa.
Cô trần nhà, bao lâu. Trong lúc ngẩn ngơ, hình như cô thấy tiếng động ngoài cửa truyền đến.
Lúc cô từng sợ hãi, trong mấy năm nay, mặc kệ cảnh như thế nào cô đều chống đỡ vượt qua, nhưng thật đối với ban đêm như thế thì vẫn sợ hãi ít.
Cô vô cùng chán vảnh tai một lát, đại khái là Cô Lỗ đang cào cửa.
Thằng nhóc dường như đúng như lời trong miệng Trần Kỵ , ý thức nó lắm.
Đầu tiên là cào cửa, tiếp theo là nhảy lên tay nắm cửa.
Bản lĩnh của Cô Lỗ tồi, việc mở cửa dường như cũng khá thành thạo, Chu Phù cũng yên tâm về Trần Kỵ, tắm rửa xong cũng nhớ tới việc khóa cửa. Trong chốc lát, cửa nó mở hẳn .
Khả năng cách âm yếu nhiều, giọng rầu rĩ nặng nề của Trần Kỵ từ bên ngoài truyền , giống như đang giáo dục thằng con nghịch ngợm: “Có thể để mày ngủ ngon một giấc ?”
“Cửa phòng con gái mà mày cũng thể mở tùy tiện ?”
“Ý thức của mày cũng thật là thấp quá mức đấy.”
“Ông đây còn dám mở.”
“…”
Chu Phù nín thở theo bản năng, lòng bàn tay nắm chặt chăn hơn một chút.
Vừa dứt lời, Cô Lỗ Trần Kỵ bắt . Trước khi , còn đóng cửa cho cô.
Trong bóng tối, Chu Phù mở to hai mắt, tim vô thức đập nhanh, buồn ngủ.
Nằm hồi lâu, nghĩ đến sáng sớm còn , cô giãy giụa một lúc bò dậy khỏi giường, ấn mở đèn đầu giường, chạy đến vali hành lý vươn tay mò tìm cả buổi, cuối cùng móc một lọ thuốc nhỏ.
Khoảng thời gian , vì đề phòng bạn trai của Tiêu Kỳ ban đêm nên cô dám uống thuốc.
Mà tối nay thật sự xảy quá nhiều chuyện, cô yên tâm về hành động của Trần Kỵ, cho nên cần suy nghĩ nhiều liền đổ hai viên lòng bàn tay.
Viên thuốc to quá nuốt nổi nên cô mở cửa ngoài, định bếp kiếm nước pha để dễ uống.
Không ngờ mở cửa , ngọn đèn vàng ấm áp ngoài hành lang sáng lên.
Người đàn ông sô pha dường như thấy tiếng động, uể oải đầu cô: “Cô gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-88.html.]
Giọng của Trần Kỵ khàn khàn nửa đêm.
Chu Phù chằm chằm, ít nhiều chút chột : “ rót một ly nước…”
“Buổi tối ngủ, xuống uống nước ?” Anh nhướng mày hỏi, “Ngủ ?”
Chu Phù tự động bỏ qua câu hỏi của , đó hỏi ngược : “Sao còn ngủ?”
Trần Kỵ ghét bỏ Cô Lỗ trong lòng n.g.ự.c , chút để ý : “Dạy con của cô .”
Chu Phù: “…”
Nói xong, tiện tay đặt Cô Lỗ lên chiếc ghế sô pha bên cạnh, uể oải dậy, cô một bước bếp bật đèn lên.
Chu Phù vô thức theo.
Thấy nhanh chậm lấy trong tủ lạnh một thùng sữa, hình như còn mới, mở nắp.
Sau đó giơ tay, lấy hai cái ly sứ từ ngăn tủ đỉnh đầu, đổ đầy sữa bò trong cho lò vi sóng nửa phút.
Chu Phù bình tĩnh yên bên bàn ăn, đặt chiếc ly màu hồng nhạt mặt cô, đó uống cạn chiếc ly màu xanh nhạt.
Uống vài ngụm, Trần Kỵ vươn tay về phía cô.
Chu Phù sửng sốt: “?”
Người đàn ông cong lòng bàn tay, khẽ nhíu mày: “Đưa thuốc cho , uống sữa , loại thuốc uống ít thôi, chả ích lợi gì.”
Chu Phù gì, Trần Kỵ cũng tiếp tục nán chủ đề . Anh uống sữa đưa mắt về phía Cô Lỗ đang đến chậm, thuận miệng : “Lúc ngủ nhớ khóa cửa , nếu ngày mai mua hai ổ khóa khóa cô để cô an tâm nhé?”
Chu Phù chằm chằm chiếc ly sứ màu hồng nhạt trong tay, trong lòng rầu rĩ : “Không cần .”
Trần Kỵ nhướng mày, thần sắc càng lúc cà lơ phất phơ: “Cô yên tâm về ?”
Người đàn ông “chậc” một tiếng: “Không là cô ý đồ gì với đấy chứ?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ đắn mà nhếch khóe môi: “Bây giờ nên suy xét đến việc khóa cửa phòng hai chúng nhỉ?”
Chu Phù: “…”
Chu Phù yên lặng uống một hớp sữa bò. Một lúc lâu , cô thật sự cũng thắng nổi sự dày vò của giới hạn đạo đức trong lòng, nhịn đành nhướng mi về phía Trần Kỵ, nghiêm túc hỏi: “Trần Kỵ…hiện tại vẫn đang độc ?”
“Ý là, rốt cuộc thì hiện tai bạn gái ?”