Lúc đó Trần Kỵ đang đưa lưng về phía cô,    bàn nấu ăn,  cúi đầu, nhàn tản đưa chiếc ly  rót đầy sữa xuống  vòi nước rửa sạch.
 
Nghe thấy cô hỏi, động tác đang rửa đột nhiên dừng hẳn .
 
Một lúc lâu   mới  đầu ,  về phía Chu Phù,  lên tiếng.
 
Chu Phù   liếc đến nỗi trong lòng  chút sợ hãi, bất giác nín thở, cảm giác chờ đợi  vẻ càng ngày càng lâu.
 
Một lúc ,  nhếch khóe môi, bình tĩnh , giọng điệu mang theo chút lười biếng : “Cô cũng   hứng thú quá nhỉ, mới chuyển đến mà ngay cả chuyện tình cảm cũng  quản ?”
 
Dừng một chút,  khẽ  một tiếng, lộ vẻ   đắn mà : “Nếu cô  theo đuổi , cũng   là  , dù  cũng là việc của cá nhân cô,  theo đuổi là cô,  cũng   quyền can thiệp.”
 
“…” Chu Phù há miệng, cảm thấy  thể là  hiểu sai ý, vội giải thích : “Ý của  là, hiện tại trong nhà tạm thời chỉ  hai  chúng , nếu   bạn gái thì cô  chắc là sẽ   vui.”
 
Không thể   là nhiều năm trôi qua như , trong đầu Trần Kỵ  bao giờ  khái niệm bạn gái.
 
Sống đến hiện giờ,  phụ nữ  từng để  dấu vết trong trí nhớ của  đại khái  quá ba , lúc  chỉ   và bà nội Tô Tú Thanh,    thêm Chu Phù, hai chữ bạn gái  với  mà , ít nhiều  vẻ như  chút xa lạ,  liền trả lời cô theo bản năng: “Có cái gì mà  vui?”
 
Chu Phù  ngờ rằng một  thông minh như , khi gặp  chuyện ,  trở nên  lanh lợi như .
 
Đuôi lông mày cô  rũ xuống, cố gắng suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào để  thể giải thích rõ ràng suy nghĩ của  mà  gây ảnh hưởng  đến cô gái đó.
 
Im lặng vài giây, Chu Phù nhẹ nhàng : “Bất kì cô gái nào cũng sẽ để tâm đến việc bạn trai của  sống chung với một  khác giới  một mái nhà.”
 
Trần Kỵ liếc  cô một lúc lâu, giọng  lạnh lùng chắc chắn: “Cô  chắc chắn sẽ  để ý.”
 
Chu Phù bất giác nhíu mày: “Con gái da mặt mỏng, để ý mặt mũi. Bình thường lúc  hỏi, đều sẽ rộng lượng mà  là  ngại, nhưng đây   là lý do để đối phương bắt nạt, bởi vì yêu nên sẽ để ý, đây là một điều  bình thường.”
 
“Được ,   mà cũng  cách ăn  ha.” Trần Kỵ “chậc” một tiếng,  uể oải  về phía phòng khách,  đó nhàn hạ  xuống chiếc ghế sô pha lớn mềm mại, nâng cằm liếc  Chu Phù  hiệu cùng  đây,  nhanh  chậm , “Nhờ phúc của cô nên  .”
 
Chu Phù: “…”
 
Lúc  cô cũng  định  sâu  những lời  quái gở của , nhưng nghĩ , cô  hỏi: “Vậy   bạn trai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-89.html.]
 
Trần Kỵ: “?”
 
Trần Kỵ suýt chút nữa  chọc : “Chu Phù,   cô  chút vấn đề gì  thế?”
 
Chu Phù: “…”
 
Dù , giống như Phương Hân  , với ngoại hình và xuất  của Trần Kỵ như  thật khó tin rằng    là một tên trai đểu.
 
Chu Phù tự động phớt lờ câu hỏi cuối cùng của , chỉ : “Sau  nếu   thì  với  một tiếng.”
 
Trần Kỵ nhướng mày, bình tĩnh  cô hai giây,  đó : “Được thôi, chờ lúc  chuẩn  , chắc chắn  sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
 
Chu Phù gật đầu: “Đến lúc đó chắc là  cũng   tiền lương, cũng  thể mau chóng dọn ,  thì đợi lúc khai giảng, ký túc xá của trường chúng  cũng  thể ở.”
 
Động tác đưa tay cầm điều khiển từ xa của Trần Kỵ dừng ,  thấp giọng : “Dọn  cái rắm.”
 
Anh  ngẩng đầu, ánh mắt dừng   màn hình chiếu vài hình ảnh, thoạt  như đang chăm chú chọn phim: “Cô yên tâm , bạn gái ông đây chắc chắn sẽ  để ý .”
 
“…” Chu Phù mím môi ,   tiếp tục tranh luận nữa.
 
Vài giây , Trần Kỵ chọn  bộ phim,  tiện tay ném điều khiển từ xa sang sô pha bên cạnh, nghiêng , lười biếng ngả   .
 
Đoạn nhạc mở đầu của phim điện ảnh kinh điển bắt đầu chậm rãi vang lên, Trần Kỵ   đầu , nhẹ nhàng  với cô: “Uống thêm hai ngụm sữa bò   ngủ .”
 
Chu Phù cầm chiếc ly sứ màu hồng nhạt, im lặng  bên cạnh sô pha,   ý định rời .
 
“Thật sự  buồn ngủ ?” Trong phút chốc, cuối cùng  đàn ông cũng  đầu , ngước mắt  về phía cô gái nhỏ đang  cách   xa.
 
Trước đây   từng  qua báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô, bác sĩ cũng là  quen của ,   chuyện riêng với  vài câu.
 
Ngoài tình trạng suy dinh dưỡng trầm trọng, bệnh đau bao tử, sức đề kháng kém dễ mắc bệnh viêm mũi và các bệnh vặt cũ khác, còn phát hiện trạng thái tinh thần của cô hình như    lắm, còn phụ thuộc khá nghiêm trọng  một  loại thuốc ngủ.
 
Vừa  thấy cô  bếp tìm nước uống, đoán chắc là tám phần cô ngủ  , định  ngoài uống thuốc.