Bộ phim thấm thoát chiếu đến đoạn cuối, tiếng nhạc du dương cuối phim vang lên.
 
Trên màn hình, đôi nam nữ xa cách lâu ngày mới gặp đang an tĩnh  ghế  xe,  phụ nữ  mật dựa  vai  đàn ông.
 
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon ngoài trời  ngừng  bỏ  phía , như ánh sáng thoáng qua  biến mất, mà hình ảnh trong cửa sổ phía  chuyển về hồi ức nhiều năm .
 
Đó là khởi đầu của bộ phim.
 
Đằng  chất đầy sách giáo khoa, cô gái trong đồng phục học sinh nhẹ nhàng kéo góc áo của nam sinh cùng bàn,   miễn cưỡng  đầu , quen   một tiếng.
 
Sạch sẽ và đơn thuần.
 
Cảnh  dừng  ở đây, ca khúc cuối phim như cũ tiếp tục vang lên, danh sách diễn viên  lượt chiếu từ  lên .
 
Chu Phù đắp chăn, im lặng co  một góc  sô pha, thiêm  sắp ngủ.
 
Trần Kỵ lười biếng  ở đầu , cũng im lặng  lên tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt .
 
Dường như ai cũng   ý   dậy trở về phòng.
 
Sau nửa đêm, Chu Phù ngoài ý    giấc ngủ  nhanh, thậm chí cả đêm đều ngủ vô cùng yên .
 
Mấy năm nay, đây là  đầu tiên cô  dùng thuốc mà  đạt  trải nghiệm giấc ngủ thoải mái như .
 
Ngày hôm  ngủ đến khi tự nhiên tỉnh , còn  mở mắt, cô mơ hồ nhận   chăn dường như  một con vật nhỏ lông xù thỉnh thoảng nhúc nhích.
 
Cô mơ mơ màng màng liếc  trần nhà còn  quá quen thuộc, ý thức dần dần hồi phục, mới nhớ tới đại khái là nửa đêm Cô Lỗ  thừa dịp chui  trong lòng cô nhân lúc cô đang ngủ.
 
Chu Phù bất giác cong môi, khẽ vuốt ve nó, mềm nhũn   nỡ  dậy,  lâu  cô   ngủ  giường.
 
Đợi đến khi trong đầu dần dần hiện lên một cảnh  khi ngủ, cô mới ý thức , hình như   ký ức  về phòng  tối qua.
 
Dường như bản    sô pha ngủ một đêm.
 
Chu Phù ngẩng đầu lên theo bản năng, ánh mắt m.ô.n.g lung  về phía Trần Kỵ đang .
 
Trong nháy mắt, cô đụng  khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Trần Kỵ.
 
Ký ức  khi ngủ  khác gì ,  vẫn như cũ  ở vị trí trong ấn tượng tối qua, cánh tay  cong lên, nhàn tản gối  đầu, tay trái tùy ý đặt  bụng, chân dài một bên duỗi thẳng , bên   cong.
 
Chu Phù  lên tiếng, bình tĩnh .
 
Rất lâu ,  đàn ông  sô pha cử động.
 
Bàn tay to tùy ý bóp gáy vài cái, khẽ nhíu mày mở mắt, giống như  dấu hiệu   dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-92.html.]
 
Không  tại , Chu Phù chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn  nhiều, cô bất giác nhắm mắt  một  nữa  khi Trần Kỵ   tỉnh dậy.
 
Một lát , đầu  sột soạt  động tĩnh.
 
Người đàn ông  lên, lười biếng   chỗ của   sô pha.
 
Một tay Chu Phù ôm Cô Lỗ, tay  bất giác siết chặt tấm chăn.
 
Trần Kỵ ở đầu   khi  dậy, dường như   động tĩnh.
 
Chu Phù căng thẳng mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút từng giây,  hiểu  trong đầu trống rỗng.
 
Rất lâu , cuối cùng cô cũng nhận    dậy khỏi sô pha,  nhanh  chậm  về phía cô.
 
Mặc dù cô nhắm mắt , nhưng vẫn như cũ  thể cảm giác rõ ràng khi  qua bên cạnh ,   dừng bước.
 
Chu Phù  chắc chắn rằng    đang    , cô nín thở theo bản năng.
 
Cũng   qua bao lâu, Cô Lỗ  chăn dường như kìm nén  lâu, cả  nó di chuyển cố gắng thò đầu  bên ngoài.
 
Trần Kỵ thấy thế, đưa tay xách nó  ngoài.
 
Giọng  của  đàn ông trầm trầm, mang theo chút khàn lúc mới tỉnh, chắc là đang  với Cô Lỗ: “Ngược  mày   tìm chỗ để ngủ.”
 
“Người   cần mày, mày còn liên tục tiến về phía ,    ghi thù chứ? Cũng   giống ai…”
 
Chu Phù: “…”
 
Nói xong,  tiện tay thả Cô Lỗ trở   thảm trải sàn.
 
Hai mắt Chu Phù vẫn nhắm chặt như cũ. Rất lâu , cô nhận    cúi  xuống, rón rén kéo tấm chăn lông đắp   cô .
 
Giả vờ ngủ còn  thể  cho  ngủ một  nữa, đây là điều Chu Phù  nghĩ tới.
 
Tỉnh   nữa, là  mùi thơm xông  mũi đánh thức.
 
Cô mơ màng ôm chăn lông  dậy,  sô pha đối diện   còn bóng dáng Trần Kỵ nữa.
 
Ngược  nhà bếp bên  truyền đến tiếng vang  lớn  nhỏ.
 
Chu Phù mang dép lê  theo hướng âm thanh và mùi thơm, chỉ thấy Trần Kỵ đang đưa lưng về phía ,  ở  bàn nấu ăn, động tác thuần thục xào rau xanh.
 
Trên bàn ăn  bày ba món ăn  mới  lò, lúc  còn toả  nóng.
 
Trước món dưa cải, chỉ đặt một bát cháo trắng.