Anh Luôn Ở Đây - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-02-09 10:24:14
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phù bình tĩnh bóng lưng nhàn hạ của một lúc, đang chuẩn tỉnh bơ rời thì chợt thấy Trần Kỵ thản nhiên mở miệng: “Buổi sáng bỗng nhiên ăn mì ăn liền, nhưng trong nhà sẵn, lúc thấy trong vali của cô nên tiện tay cầm hai gói nấu, cô để bụng chứ?”

 

Chu Phù nhất thời phản ứng: “Hả?”

 

Trần Kỵ tiếp tục hờ hững : “Có để ý cũng vô dụng, dù cũng nấu .”

 

Chu Phù suy nghĩ một chút: “ mà ——”

 

Trần Kỵ thấy thế cuối cùng cũng xoay , ngữ khí vẫn thờ ơ như cũ: “Đừng hẹp hòi như chứ, chỉ ăn hai gói mì của cô thôi ? Cùng lắm thì, với cô đổi chút, bàn đồ ăn sáng bồi thường cho cô.”

 

Chu Phù chút khó mở miệng, suy nghĩ một chút, vẫn chuẩn giải thích: “Không ý , chủ yếu là…mì ăn liền ngon lắm, thấy rẻ nên tùy tiện mua thôi…”

 

“Không ngon mà cô còn ăn?” Trần Kỵ đột nhiên nhướng mày, giọng điệu mang theo sự ngạo mạn quen thuộc của , còn chút vênh váo hơn: “Có cần cô hộ ? Thứ ông đây thích chính là thứ nhất.”

 

Chu Phù đờ đẫn chớp mắt, xoay trở về phòng rửa mặt.

 

Đợi đến khi trở phòng ăn, Trần Kỵ xuống bắt đầu ăn mì ăn liền của cô.

 

Chu Phù bình tĩnh ung dung xuống đối diện .

 

Hai tay cầm bát cháo trắng, nhiệt độ .

 

Cô lặng lẽ ngẩng đầu một lúc.

 

Tướng ăn so với lúc nhiều khác biệt, thoạt vẫn cho cảm thấy ăn.

 

Chu Phù một bàn đồ ăn khác biệt nhiều lắm so với lúc ở Kim Đường, cẩn thận nếm thử một miếng, hương vị quen thuộc khiến đáy mắt cô nhịn mà nổi lên chua xót.

 

Trong trí nhớ, hình như lâu ăn một bữa sáng ngon lành như .

 

nghĩ , kể từ khi đến Phù Trầm thực tập, dường như bữa sáng của cô càng đổi hơn, lặp nữa.

 

Dường như Trần Kỵ luôn cảm thấy hứng thú với những thứ cô mang đến, mỗi ngày đều đổi đa dạng, dùng những thứ khác để đổi lấy đồ của cô.

 

Hai im lặng ăn một lát, Trần Kỵ đột nhiên mở miệng hỏi: “Sau tiếp tục ở Phù Trầm ?”

 

Tay Chu Phù cầm muỗng dừng , nhướng mày, đây là đầu tiên trong lúc riêng tư, nhắc tới chuyện liên quan đến công ty và công việc với cô.

 

Cô đương nhiên là .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-93.html.]

Phần lớn tài giỏi ở Phù Trầm kể xiết, cô ở đó thật sự thể học ít thứ.

 

Càng cần đến bầu khí ở công ty còn hơn so với tưởng tượng của cô, các đồng nghiệp xung quanh đều bao dung quan tâm cô, cũng keo kiệt mà dốc túi truyền thụ kinh nghiệm và kĩ năng. Chỉ vài ngày ngắn ngủi bên , thậm chí cô ngoài ý cảm nhận cảm giác gia đình nhiều năm cũng , nếu thể ở , đương nhiên là cô .

 

Hơn nữa…ở Phù Trầm, cô thể mỗi ngày, quang minh chính đại thấy .

 

Chu Phù chút do dự trả lời : “Muốn chứ.”

 

“Được.” Trần Kỵ khẽ nhếch khóe môi. “ sẽ giúp cô cửa .”

 

Chu Phù vội vàng gật đầu.

 

bao giờ nghĩ tới mở cửa cho , dù hai ngoại trừ từng quen , hình như cô cũng đặc biệt gì, thể khiến mà mở cửa .

 

Trần Kỵ l.i.ế.m môi , mặt đổi sắc úp mở: “, đối với bạn cùng nhà, con cũng hào phóng, để tiết lộ quy tắc ngầm cho cô, cũng thể.”

 

Động tác ăn cháo của Chu Phù khựng : “…Cái gì?”

 

“Cô đấy, ngành kiến trúc khổ.”

 

“Ừ ừ.”

 

“Gần đến ngày nộp bản vẽ, ít nhiều đều thức cả đêm mới thể đuổi kịp bản vẽ, đám lão Dư cũng tăng ca ít, chắc cô cũng chứ?”

 

.”

 

Gần như đây là quy tắc ngầm mặc định trong bộ ngành kiến trúc.

 

phúc lợi tăng ca của Phù Trầm thật sự cho quá nhiều, nên việc cũng đều vô cùng hăng hái.

 

Trần Kỵ tiếp tục : “Loại khổ bình thường khó chịu nổi, cho nên…”

 

Anh dừng một chút, ánh mắt quan sát cô từ xuống : “Sức khỏe của cô quá kém, chúng dám nhận.”

 

Chu Phù há miệng, lông mày thanh tú tự chủ mà nhíu , cảm giác như trúng một mũi tên.

 

“Nhất là kiểu vô cùng gầy, thoạt thể gió thổi ngã, cô xem như , chúng dám nhận?” Anh nghiêm túc : “Bản vẽ cũng dám sắp xếp cho cô vẽ nhiều hơn hai bản, cô xem ?”

 

Chu Phù mím môi, cảm thấy trúng một mũi tên nữa, miễn cưỡng phụ hoạ: “Anh …cũng lý…”

 

Chu Phù suy nghĩ một chút, thử hỏi : “Vậy các …đối với vấn đề , yêu cầu cụ thể gì thể tiết lộ ? Ví dụ như, bình thường… bao nhiêu cân thì tương đối thích hợp…”

Loading...