Chu Phù mở to mắt, mấy giây  còn nghi ngờ là  xuất hiện ảo giác.
 
Cô  chằm chằm cà vạt đeo lỏng lẻo giữa cổ của Trần Kỵ, vô thức nắm lòng bàn tay .
 
Nhịp tim  kiểm soát mà đập càng nhanh, hô hấp trong nháy mắt cũng trở nên hỗn loạn.
 
Có lẽ điều  trong mắt , chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ hết sức bình thường,  thể thuận miệng nhờ cô giúp đỡ, cũng  thể nhờ  khác.
 
 Chu Phù vẫn  nhịn  mà bắt đầu căng thẳng.
 
Cô  từng giúp  khác  qua loại việc xem như   mật , càng đừng     mặt cô  là Trần Kỵ.
 
Đây là hình ảnh  đây cô  dám tưởng tượng.
 
Chu Phù im lặng sững sờ tại chỗ, Trần Kỵ nghiêng  cụp mắt  cô.
 
Thật  trong thời gian chờ đợi ,     thể tự về phòng  đồ soi gương để giải quyết.
 
 hết   tới  khác  cũng   di chuyển một bước, cứ như  im lặng  lên tiếng, đợi bạn cùng nhà là cô tới giúp.
 
Chu Phù phục hồi tinh thần , do dự  hai bước đến  mặt ,  khi ngước mắt  thẳng  tầm mắt của , cô  ngay lập tức  chỗ khác, trong ánh mắt mang theo chút né tránh.
 
Trần Kỵ lúc   chút ngạc nhiên, vô cùng kiên nhẫn.
 
Mặc cho động tác của cô  chậm, nhưng  cũng   ý  thúc giục.
 
Chu Phù mím môi , tim đập mạnh, ngay cả động tác đưa tay cũng  lưu loát.
 
Cho dù bây giờ cô cũng cao 1m65, Trần Kỵ vẫn cao hơn cô  ít, Chu Phù  đến   mặt , cố gắng ngẩng đầu  ,  hổ : “… thể sẽ    chuyện …”
 
Khóe môi  đàn ông khẽ giật giật, đuôi lông mày nhướng lên một chút, mang theo chút thăm dò: “Chưa từng  cho  khác ?”
 
Chu Phù lắc đầu: “Hay là… tự  ?”
 
“Đưa tay .” Trần Kỵ tự động bỏ qua đề nghị cuối cùng của cô, giọng điệu   đắn lắm, “ miễn cưỡng dạy cô.”
 
“…”
 
Chu Phù chớp mắt, “Ừ” một tiếng, nhưng cũng vô thức  lời  theo.
 
Cô gái nhỏ do dự nhón mũi chân lên, vươn hai tay , cẩn thận cài nơ lên.
 
Trần Kỵ thấy thế,  nhanh  chậm cúi  xuống một chút,  đó, đôi tay  thô ráp vì quanh năm gọt gỗ đột nhiên đặt lên mu bàn tay của cô.
 
Lông mi Chu Phù khẽ run, căng thẳng đến mức    .
 
Cô thậm chí cảm thấy, ở  cách như , Trần Kỵ  lẽ cũng  thể  thấy nhịp tim của cô bây giờ đập  thua kém gì tiếng sấm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-95.html.]
“Nhìn một chút , đừng thất thần.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng.
 
Chu Phù   tự nhiên mà gật đầu: “Được…”
 
Sau đó  sự hướng dẫn của , Chu Phù khó khăn giúp  thắt  cà vạt  hiểu   lỏng lẻo .
 
Cô gái nhỏ như cũ duy trì tư thế  nhón mũi chân, hai tay vẫn  kịp thu về từ  cà vạt , sức nặng nửa  bất giác đều để cho  gánh vác, cô im lặng hai giây, đột nhiên phản ứng  mở miệng: “Anh  …thấy  ?”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Anh  lên tiếng, đang định tìm đề tài gì khác để kéo sự chú ý của cô về, tay áo dài  bằng voan của Chu Phù vì giữ tư thế giơ hai tay lên trong thời gian dài, nhất thời trượt xuống khuỷu tay  cong.
 
Cô gái nhỏ từ  đến nay luôn ấm áp,   gì  đổi lớn về mặt cảm xúc, mặt mày bỗng nhiên hiện lên một tia bối rối khó hiểu, cô dường như theo phản xạ  điều kiện thu hai tay ,  đó cúi đầu xuống, động tác lưu loát nắm c.h.ặ.t t.a.y áo kéo về chỗ cổ tay một  nữa.
 
Cả  đều  vẻ vô cùng mất tự nhiên.
 
Trần Kỵ hiếm khi thấy bộ dạng  của cô,  bất giác nhíu mày ,  đầu tiên thấy cô phản ứng như  dường như vẫn là ngày đầu tiên cô đến phỏng vấn ở Phù Trầm, khi  ở quầy lễ tân điền  mẫu phỏng vấn.
 
Lúc ,   vặn  ngang qua phía  cô.
 
Mà hôm đó,   cô mặc quần áo  vặn giống hệt bộ hôm nay.
 
Trần Kỵ đột nhiên bắt đầu nhớ , trong  thời gian gặp  cô, dường như  thấy cô mặc qua áo ngắn tay.
 
Cô gái  rõ ràng  sợ nóng.
 
Khoảng thời gian năm  cô mới tới Kim Đường , đang là giữa hè.
 
Tám năm , khi thị hiếu  đảo nhỏ còn  bảo thủ, cách ăn mặc của cô theo  thấy,  thuộc loại  kiệm vải.
 
Ngay cả áo ngủ cũng thích mặc váy ngắn  tay.
 
Trong phòng học ở trường trung học Kim Đường   điều hòa,  khi ăn cơm trưa lúc giờ giải lao  sấp ngủ, cô thường ngủ  yên vì nóng, Trần Kỵ còn  ở bên cạnh dùng sách giáo khoa thỉnh thoảng quạt gió cho cô.
 
Mà hôm nay, ánh mắt  bất giác đánh giá  từ  xuống , áo dài tay và quần dài kín đáo.
 
Trần Kỵ bất chợt mở miệng hỏi một câu: “Trời mùa hè, trong nhà  điều hòa, bên ngoài nóng lắm, cô mặc nhiều như thế  gì?”
 
Nghe , vẻ mặt Chu Phù rõ ràng   tự nhiên lắm: “  nóng.”
 
“Đi thôi,   muộn …” Cô  xong, ánh mắt  dám   nữa, khom lưng mang giày  mở cửa   ngoài, thậm chí  dừng  chờ   cùng.
 
Cuối cùng Chu Phù cũng tự đến công ty.
 
Căn nhà của Trần Kỵ ở cách tòa nhà Phù Trầm  xa, quả thật giống như các đồng nghiệp  lúc ,  bộ chỉ cần  năm phút.
 
Lúc đến công ty,  của bộ phận thiết kế  đến hơn phân nửa, Chu Phù  chút kinh ngạc.
 
Đây là  đầu tiên  khi cô đến Phù Trầm  đến muộn hơn những  khác ngoại trừ Trần Kỵ.