Tuy rằng trong bộ phận thiết kế từ  đến giờ  bao giờ  chuyện đến muộn, nhưng dù  cô cũng mới đến, vẫn còn là thực tập sinh  chính thức, đương nhiên  thể so sánh với những  thành công lớn  lớp   , ít nhiều  chút chột , cô vội chạy vài bước nhỏ đến  chỗ  của .
 
Lúc  Phương Hân cũng  đến một lúc, đang   máy tính uống cà phê.
 
“Chào buổi sáng chị Phương Hân.” Chu Phù  chào hỏi.
 
Đợi cô cất túi   xuống, Phương Hân đặt cà phê trong tay xuống, nghiêng đầu duỗi lưng một cái, nháy mắt mấy cái với Chu Phù: “Chúc Chúc, chị cảm thấy hôm nay khí sắc em  .”
 
Chu Phù sững : “Có  ạ?”
 
“Thấy   tinh thần, lúc  cảm giác em bần thần, cảm xúc vẫn  bình thản, lúc căng thẳng bình thản, lúc  cũng bình thản, giống như luôn  tâm sự, vẻ mặt đều đờ đẫn, đối với chuyện gì cũng   hứng thú quá lớn, cũng  ít  chuyện gì  thể khiến em chú ý.” Phương Hân gật đầu, “ hôm nay  giống như thế.”
 
“Chị  thể  rõ , nhưng chính là cảm giác đó.”
 
Lão Dư ở bên cạnh  mới nộp bản vẽ xong, đang trốn việc xếp bài nhện cũng  thấy  qua : “Thật sự đúng thế,  cũng cảm thấy .”
 
Chu Phù l.i.ế.m môi : “Có thể…tối qua em ngủ tương đối .”
 
Đây cũng là sự thật, đêm qua cô quả thật ngủ ngon hơn  nhiều so với mỗi đêm trong mấy năm qua.
 
Cho dù ngủ muộn, cho dù xảy   nhiều chuyện lộn xộn, nhưng cả đêm đều  an tâm.
 
Đầu bên  bàn dài, mấy thực tập sinh trốn việc   bên  đang  chuyện phiếm, cũng lập tức gia nhập khiến náo nhiệt hẳn lên.
 
Trong đó  một cô gái  mái tóc đen dài và thẳng  trêu trọc: “Nếu cho  trải nghiệm cảm giác  xe sang trọng một ,  cũng sẽ rạng rỡ hơn!”
 
Phương Hân  thấy thế  chút  hiểu, hiếu kì hỏi: “Có ý gì thế?”
 
Lão Dư đánh xong một ván bài, dựa lưng  ghế, chẳng thèm để ý  một câu: “Haiz, cũng   gì, tối qua Tiểu Chu  sếp lái xe chở về.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-96.html.]
Phương Hân mở to hai mắt: “Sao   ?”
 
“Cô  thể  cái rắm gì.” Lão Dư nở nụ  , “Cô uống say đến mức  còn  gì,  uống  , suýt chút nữa nôn lên  Tiểu Chu,  đó  nhà cô đến đón về, cô   một chút ấn tượng nào ?”
 
Phương Hân lắc đầu,   thừa nhận việc mất mặt như ,  đó  đầu  về phía Chu Phù,  mặt tràn đầy hâm mộ: “Sớm  như  thì chị sẽ  uống nhiều như thế, cũng  để  nhà đến đón về, chị cũng  trải nghiệm cảm giác  xe sang trọng ngàn vạn đưa về nhà một ! Đừng  là rạng rỡ, chị nhất định kích động cả đêm  ngủ!”
 
“Chúc Chúc, mau  cho chị, là cảm giác gì, để chị mở mang tầm mắt chút.”
 
Chu Phù há miệng, cũng   nên  như thế nào, cô thậm chí   chiếc xe của Trần Kỵ  đắt như , cơ bản là tối qua cô   tâm tư gì  xe…
 
Chu Phù còn  nghĩ  nên  thế nào cho  thì lão Dư thuận miệng nhanh chóng : “ cũng từng  , cô hỏi  , cô   , chiếc xe  đừng  là ở Bắc Lâm, trong nước cũng   mấy chiếc. Ngày đó  tăng ca   sếp cũng tăng ca,  khi xong việc  về cùng lúc,  đang  bắt taxi thì sếp    đưa  về,  theo   đến bãi đỗ xe, lúc  thấy   dọa nhảy dựng lên. Ngầu thật, cuộc đời   chỉ  thấy chiếc xe   tin tức,  mà vận cứt chó gì  còn  thể cho   lên nó một .”
 
Cả đời  chỉ  thể  thấy chiếc xe   tin tức…
 
Chu Phù  hiểu  cảm thấy câu   dường như  chút quen tai.
 
Ngay cả nhớ  tối qua lúc Trần Kỵ chạy chiếc xe xám bạc , cô dường như cảm thấy quen mắt mà   lý do.
 
“ cân nặng của  hơn hai trăm cân,   ở phía  xe sang trọng  chút  tủi .” Lão Dư  xong cũng nhịn   nở nụ , “ tốc độ của chiếc xe  thật sự  trâu bò, lúc đó hai ba giờ sáng,  đường   bóng  cũng   xe, sếp lập tức chạy xe một đường, hai chữ thôi, sảng khoái.”
 
Phương Hân  đến say sưa, hỏi: “Vậy     ghế phụ lái? Ghế phụ lái   rộng hơn chút ?”
 
“ cũng .” Lão Dư chậc chậc hai tiếng , “ sếp  cho.”
 
Nghe , Chu Phù  nhịn  ngước mắt  sang.
 
“Lúc đầu khi lên xe,  mở cửa ghế phụ lái , kết quả là sếp lập tức   phía  .” Lão Dư  ,  học theo ngữ khí kiêu ngạo quen thuộc đó của Trần Kỵ, “  như   ,  ở phía  chẳng  coi   là tài xế .”
 
“Kết quả các  đoán xem sếp  cái gì?” Biểu cảm Lão Dư rõ ràng mập mờ, “Sếp  chút  hổ , ghế phụ lái chỉ cho bạn gái , đàn ông  cũng  .”
 
Phương Hân: “Đm,  dám tưởng tượng loại câu     thể   từ miệng  như sếp.”