“Kẻ gì còn thể lấy lòng đấy.” Trần Kỵ thu hết thảy tầm mắt, lạnh lùng một câu, “Trước đó lúc trở về, từng thấy nó dính như , chỉ kêu gào đòi thức ăn cho mèo.”
Chu Phù ngửa đầu đắc ý với , đó dứt khoát xuống đất, ôm Cô Lỗ gần hít cả buổi.
Trần Kỵ ở phía cô, từ cao xuống một lúc lâu, cuối cùng thật sự quen bộ dạng sến súa của một một mèo , vô tình vươn tay , cướp Cô Lỗ từ trong lòng cô ném qua một bên, đó nghiêm túc với cô: “Đứng lên, đừng đất, thói quen gì , hai ngày nữa là cô đến kỳ kinh nguyệt ? Đến lúc đó đừng đau với .”
Lưng Chu Phù lúc cứng đờ trong chớp mắt, biểu cảm giật , …ngay cả những ngày như thế cũng nhớ rõ như .
Một lát , Chu Phù tự nhiên ngẩng đầu , cô tại khi với loại chuyện riêng tư của con gái, dĩ nhiên cũng cảm thấy cái gì đúng: “Hiện tại …Thời gian giống mà chuẩn như , quá quy luật.”
Tám năm , tám năm trôi qua, chính cô cũng nhớ rõ lúc là thời gian nào, mà nhớ rõ tất cả.
“Đứng lên rửa tay ăn cơm , sẽ xào thêm rau xanh.” Trần Kỵ nhiều nữa, xách đồ bếp.
Chu Phù rửa tay xong tới, chỉ thấy bàn ăn động tác lưu loát rửa sạch rau xanh mới mua về.
Cô tựa cửa im lặng một lát, đó bất giác tới bên cạnh .
“ thể giúp gì cho ?” Cô hỏi.
“Không cần.” Trần Kỵ chút do dự mà nhất quyết từ chối, “Không mới với cô là đừng trò với ông đây .”
Chu Phù l.i.ế.m liếm môi, vội giải thích: “ khách sáo, bây giờ nhiều chuyện .”
“Thật mà.” Giống như bởi vì thấy trầm mặc, sợ tin, cô tiếp tục bổ sung, “ thật sự sẽ, sẽ phiền .”
Động tác xóc chảo của Trần Kỵ dừng , vẫn lên tiếng, giơ tay lấy một cái đĩa từ trong ngăn tủ phía , múc rau xanh xào xong , đó mới cúi đầu thản nhiên : “Không cần cô , ngoài ăn cơm .”
Đến cuối cùng, Chu Phù vẫn như , cô chỉ phân công gánh nặng cầm bát đũa.
Cô lấy bát đũa thìa từ trong tủ khử trùng , đặt ngay ngắn bàn ăn, cũng chỉ cần ngoan ngoãn chờ là cơm ăn.
Một lát , Trần Kỵ bưng đĩa thức ăn cuối cùng , cũng vội xuống.
Anh ở bên cạnh bàn, cầm bát cơm của cô, im lặng lên tiếng gắp cho cô một núi thức ăn.
Chu Phù thấy thế, nhịn : “Hình như …nhiều quá nhỉ?”
“Nhiều ?” Mí mắt cũng nhấc lên.
Chu Phù gật đầu.
“Một cân năm nghìn, cô quên ?” Trần Kỵ đúng lúc nhắc nhở.
Cơ bản là Chu Phù cũng coi chuyện là thật, chỉ nhếch miệng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-99.html.]
Trần Kỵ cụp mắt liếc cô, mặt biến sắc : “À, quên với cô, thưởng cũng sẽ phạt.”
Chu Phù: “?”
“Ăn hết trừ lương.” Anh tiện tay bưng cơm đến mặt cô, tiếp, “Giảm một cân trừ một vạn.”
Chu Phù: “??!!!”
Sao sớm?!
Đây !
Có thể tùy tiện!
Quên !
Chu Phù suy nghĩ, cuối cùng đấu tranh một chút: “Vậy … cần thưởng, ?”
Dù thì cô đối với miếng thịt dài quả thật quá tự tin, tỷ lệ đặt cược quá lớn.
“Vậy ngại quá.” Trần Kỵ hờ hững trả lời cô, ngáp , “Không .”
Chu Phù: “…”
“Còn nhiều ?” Anh về phía cô.
Thái độ cô gái nhỏ vô cùng nghiêm chỉnh đáp: “Không nhiều, từ từ ăn là xong.”
Đuôi lông mày Trần Kỵ nhướng lên: “Vậy thêm chút nữa nhé?”
Chu Phù nghiến răng nghiến lợi: “…Không cần .”
Trần Kỵ đạo lý việc theo từng bước một là như thế nào, cũng thật sự khó cô, chỉ là yêu cầu cô ăn nhiều hơn một chút so với thường ngày.
Hai đối diện ăn cơm xong, Chu Phù lập tức giơ tay tiến hành rửa bát.
Cô thể ăn uống ở , mà việc gì cũng đều để .
Ngoài đợi khi nhận tiền lương, cô sẽ lập tức chuyển các loại phí ăn uống và phí sinh hoạt cho , những chuyện khác thể thì , cô nên tích cực chủ động một chút.
Kết quả chỉ đổi lấy một câu từ chối và mỉa mai của Trần Kỵ: “Chưa từng qua máy rửa bát ?”
Chu Phù: “…”
Buổi chiều lúc , Trần Kỵ hiếm khi phân công công việc cho tất cả thực tập sinh trong nhóm của cô thống nhất bố trí nhiệm vụ luyện tập.