Tiêu Chiến  trong phòng tập, ánh sáng từ khung cửa sổ hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của . Thời gian trôi qua  lâu, nhưng  cảm giác như  cả một đời trôi  kể từ  cuối   thấy Vương Nhất Bác.
Mỗi ngày,  đều tự hỏi liệu quyết định của   đúng . Rời xa Nhất Bác là cách  chọn để bảo vệ  khỏi những sóng gió trong giới giải trí, khỏi những áp lực mà tình yêu giữa hai  đàn ông nổi tiếng  thể gây .    ngờ rằng, chính lựa chọn   hủy hoại cả hai.
Tien
Một tiếng gõ cửa vang lên. Tiêu Chiến  , giọng quản lý vang lên phía bên :
"Tiêu Chiến, lát nữa  phóng viên  phỏng vấn. Cậu chuẩn  một chút ."
Tiêu Chiến gật đầu, như một cái máy. Từ khi chia tay Nhất Bác, công việc trở thành chiếc áo giáp duy nhất  dùng để che  những vết thương trong lòng.
Cùng lúc đó, Nhất Bác đang  trong một studio chụp ảnh. Cậu mặc một bộ vest đen lịch lãm, nhưng ánh mắt  vô hồn. Nhiếp ảnh gia yêu cầu  , nhưng nụ  của  nhạt nhòa, chỉ như một chiếc mặt nạ.
"Nhất Bác,   ?" Một  trong ê-kíp hỏi.
"Ừ, ." Cậu trả lời cụt ngủn, nhưng ai cũng  đó chỉ là một lời  dối.
Nhất Bác  ngừng nghĩ về Tiêu Chiến. Mỗi đêm, hình ảnh   xuất hiện trong giấc mơ của , khiến   đau lòng  giận dữ. Cậu giận Tiêu Chiến vì  chọn cách rời xa, nhưng cũng giận chính  vì  thể buông bỏ.
Buổi phỏng vấn của Tiêu Chiến diễn  trong một khách sạn sang trọng. Đèn máy  bật sáng, ánh mắt của phóng viên sắc bén dò xét .
"Tiêu Chiến, trong những năm qua,  tin đồn rằng  từng  một mối quan hệ tình cảm đặc biệt với Vương Nhất Bác. Anh   chia sẻ gì về điều  ?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Tiêu Chiến khựng . Anh cầm chặt cốc nước  tay, lòng bàn tay lạnh buốt. Anh  chuẩn   nhiều câu trả lời, nhưng  câu nào đủ để diễn tả sự thật.
" và Nhất Bác... chỉ là đồng nghiệp ." Anh trả lời, giọng  bình tĩnh nhưng đôi mắt  chất chứa nỗi buồn.
Phóng viên  buông tha, tiếp tục truy vấn:
" những hình ảnh  thiết giữa hai  khiến fan  ngừng đồn đoán. Anh nghĩ  về điều đó?"
Tiêu Chiến hít một  sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Mỗi  đều  quyền nghĩ những gì họ .   thể kiểm soát cảm nhận của  khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sang-lui-tan/chuong-11-anh-sang-cuoi.html.]
Câu trả lời của  dường như  phóng viên hài lòng, nhưng trong lòng , từng lời   như một nhát d.a.o cứa  tim .
Sau buổi phỏng vấn, Tiêu Chiến rời khách sạn, cảm giác như   cạn kiệt sức lực. Anh bước  đường phố tấp nập, mưa  bắt đầu rơi. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt,   thấy một bóng  quen thuộc đang bước về phía .
Là Vương Nhất Bác.
Cả hai  yên,  cách chỉ vài bước chân nhưng  như một vực thẳm  thể vượt qua. Mắt họ chạm , nhưng  ai  lời nào.
Tiêu Chiến  bước tới, nhưng đôi chân  như  đóng băng. Nhất Bác cũng  nhúc nhích, ánh mắt  lạnh lùng nhưng sâu trong đó vẫn còn một tia đau lòng.
"Anh sống  ?" Nhất Bác lên tiếng, giọng  khàn  vì cảm xúc  dồn nén.
"Tốt." Tiêu Chiến đáp, nhưng đôi mắt   phản bội .
"Thật ?" Nhất Bác nhếch môi, nụ  cay đắng hiện rõ. "Nhìn  chẳng giống  đang sống  chút nào."
Tiêu Chiến im lặng,    trả lời thế nào.
"Tiêu Chiến,   bao giờ nghĩ đến cảm giác của em ?" Nhất Bác tiếp tục, giọng  đầy trách móc. "Anh nghĩ rằng rời xa em là cách  nhất, nhưng    nó  khiến em đau đớn thế nào ?"
"Nhất Bác, ..." Tiêu Chiến lắp bắp, nước mắt bắt đầu rơi. "Anh chỉ   cho em..."
"Đừng  điều đó với em!" Nhất Bác ngắt lời, giọng  run lên. "Nếu thực sự   cho em,    bỏ  như . Anh   để em một  chịu đựng tất cả."
Tiêu Chiến cúi đầu,  dám đối mặt với ánh mắt đầy tổn thương của . "Anh xin ..."
Nhất Bác   một lúc lâu,   lùi  một bước. "Xin    đổi  gì, Tiêu Chiến. Em  mệt mỏi ."
Nói , Nhất Bác  lưng bước , để  Tiêu Chiến   mưa, lòng đau như cắt.
Anh   liệu đây   là  cuối cùng họ gặp   .  khi bóng lưng Nhất Bác khuất dần, Tiêu Chiến  rằng   đánh mất ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời.