Ánh sáng từ sân khấu chính chiếu rọi khắp hội trường, nhưng trong lòng Tiêu Chiến,  thứ  chìm trong bóng tối lạnh lẽo. Những buổi họp báo, lịch trình  phim và những lời khen ngợi  ngừng vang lên bên tai  – tất cả giờ đây chỉ còn là vỏ bọc trống rỗng. Anh  thể tập trung,  thể mỉm  thật lòng như .
Lần gần nhất  gặp Nhất Bác là ba tuần , trong buổi phỏng vấn chung cho một dự án điện ảnh mà cả hai cùng tham gia. Không một ánh mắt nào trao ,  một câu  nào  cất lên giữa họ ngoài những lời kịch bản máy móc. Dường như cả hai  trở thành hai    xa lạ.
Vương Nhất Bác, ở một nơi khác, cũng  khá hơn là bao. Cậu dành  bộ thời gian  công việc, liên tục  các cảnh hành động mạo hiểm để lấp đầy  trống trong lòng. Những cú nhảy từ  cao, những pha đua xe tốc độ – tất cả đều trở thành cách  tìm kiếm sự giải thoát, dù chỉ là tạm thời.
Trong mỗi giấc ngủ ngắn vội vàng, Nhất Bác đều mơ thấy Tiêu Chiến. Nụ  dịu dàng của , ánh mắt ân cần khi   – tất cả như một cơn ác mộng  đẽ khiến  giật  tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả .
Cậu từng nghĩ  cách sẽ khiến vết thương dần lành, nhưng sự thật thì ngược . Không gặp mặt chỉ khiến nỗi nhớ ngày càng trở nên đau đớn, như một vết cắt  bao giờ  băng bó.
Tiêu Chiến  trong phòng hóa trang,   gương mà cảm thấy  trong đó dường như   là . Anh  quá mệt mỏi với việc  giả vờ   ống kính, giả vờ rằng  chuyện đều .
Điện thoại rung lên, kéo   khỏi những suy nghĩ. Là tin nhắn từ Ngụy ca –  quản lý của .
"Tiêu Chiến, tối nay  buổi tiệc của đoàn phim. Em nên ,   đang mong chờ."
Tiêu Chiến nhắn  một chữ "Vâng"  đặt điện thoại xuống. Anh   , nhưng từ chối chỉ khiến   nghi ngờ và bàn tán nhiều hơn.
Buổi tiệc diễn  trong  khí náo nhiệt, ánh đèn màu và tiếng nhạc sôi động tràn ngập căn phòng. Tiêu Chiến đến muộn, cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh khi bước . Anh cầm ly rượu vang, chào hỏi   một cách lịch sự  khi tìm một góc khuất để  xuống.
 ngay lúc , ánh mắt  chạm  một bóng dáng quen thuộc.
Vương Nhất Bác đang  cách đó  xa, tay cầm một ly rượu, dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng như  khi. Cậu mặc một bộ vest đen  vặn, mái tóc  rối càng khiến  toát lên khí chất  thể lẫn lộn.
Nhất Bác cũng  thấy Tiêu Chiến, ánh mắt thoáng một tia d.a.o động.  ngay lập tức,   , như thể  từng  thấy .
Tim Tiêu Chiến thắt . Anh cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm ly rượu   run rẩy.
"Tiêu Chiến, em  chứ?" Một đồng nghiệp  cạnh lên tiếng, kéo   khỏi dòng suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sang-lui-tan/chuong-14-doi-mat-khong-con-nhin-thay-nhau.html.]
"À,  ." Anh  gượng,   dậy. "  ngoài một lát."
Không khí ngoài ban công mát lạnh, khác xa với sự ngột ngạt bên trong. Tiêu Chiến  tựa  lan can, hít một  sâu để trấn tĩnh.  giọng  trầm thấp từ phía  khiến  giật .
"Anh vẫn thích trốn  ngoài một  như ."
Tiêu Chiến  , và  thấy Vương Nhất Bác đang  đó. Khoảng cách giữa họ  xa, nhưng dường như  một bức tường vô hình chắn ngang.
"Em theo dõi  ?" Anh cố gắng giữ giọng điệu bình thản, nhưng  giấu  sự run rẩy trong ánh mắt.
Nhất Bác nhún vai, bước thêm một bước  gần. "Không.  thật trùng hợp, em cũng thấy ngột ngạt với  khí bên trong."
Tiêu Chiến  ,   để lộ cảm xúc của . Anh    đủ mạnh mẽ để đối diện với Nhất Bác thêm một  nữa.
"Anh vẫn ." Nhất Bác cất giọng,   nhẹ nhàng hơn. "Luôn giấu   vẻ ngoài bình tĩnh.     , em  thấu  từ lâu ."
Tien
Tiêu Chiến  nhạt. "Nếu  thấu , em nên  chúng   nên tiếp tục thế ."
"Tiếp tục cái gì? Chúng  còn gì để tiếp tục ?" Nhất Bác tiến lên, giọng  đượm buồn. "Anh bỏ rơi em, Tiêu Chiến. Không một lời giải thích,  một lý do rõ ràng. Anh bảo em    đây?"
Tiêu Chiến  , đôi mắt ướt át nhưng kiên định. "Vì    em tổn thương. Vì   em sống một cuộc đời   ràng buộc bởi một  như ."
"Vậy  nghĩ em  hạnh phúc ?" Nhất Bác  nhạt, ánh mắt chứa đầy đau đớn. "Em  cố quên , nhưng càng cố  càng đau. Em tưởng rằng  cách sẽ giúp em thoát khỏi , nhưng , Tiêu Chiến. Anh là vết thương mà em  bao giờ  thể chữa lành."
Khoảnh khắc , cả hai chỉ   ,  ai  thêm gì. Ánh đèn thành phố lấp lánh phía xa, nhưng trái tim họ  tối đen như bầu trời đêm  .
Tiêu Chiến cuối cùng cũng cúi đầu, thì thầm: "Nhất Bác,  xin ..."
 lời xin   chẳng đủ để xóa   cách giữa họ. Không ai tiến thêm một bước, và cũng  ai rời . Họ chỉ  đó, như hai kẻ lạc lối trong một mê cung  lối thoát.