Ánh đèn trong phòng khách sạn loé lên sáng rực, nhưng trong lòng Tiêu Chiến,  thứ  trở nên mờ mịt. Anh   cửa sổ, ánh mắt   ngoài, dõi theo những bóng đêm dày đặc của thành phố, nhưng lòng thì như trôi về một nơi xa xôi, nơi chỉ còn  những ký ức  phai nhạt.
Ba tuần  trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ ngoài ban công hôm đó. Những cảm xúc  thể  thành lời, những lời xin   kịp thốt , tất cả chỉ còn  là  trống. Anh  cố gắng quên , nhưng  thể. Càng cố gắng càng đau.
Tiêu Chiến  thể tiếp tục sống trong mớ cảm xúc hỗn loạn  nữa. Mỗi buổi sáng thức dậy,   thấy  hụt hẫng, như thể thiếu một thứ gì đó  quan trọng. Anh  thấy Vương Nhất Bác trong những giấc mơ,  thấy tiếng  của  vang vọng trong  gian tĩnh lặng.  khi mở mắt , tất cả chỉ là một giấc mơ vụn vỡ.
Vương Nhất Bác cũng  khá hơn là bao. Cậu đắm chìm trong công việc,  ngoài  phim, tham gia các sự kiện, nhưng mỗi khi đêm xuống, những khoảnh khắc ở bên Tiêu Chiến  ùa về, khiến lòng  đau đớn  nguôi. Những kỷ niệm cũ vẫn luôn như một vết thương hở,  thể khép .
Vào những đêm khuya, Nhất Bác thường  ngoài dạo bộ,  ánh đèn mờ ảo của phố xá vắng lặng. Lòng  rối bời,     gì với những cảm xúc dồn nén. Cậu  thể quên Tiêu Chiến,  thể sống mà thiếu , nhưng dường như, họ  quá xa  .
Một ngày, khi Nhất Bác đang  trong phòng chờ, một tin nhắn đến từ Tiêu Chiến khiến   khỏi ngạc nhiên. Đã lâu lắm , họ  còn liên lạc với  nữa. Nhất Bác vội vàng mở tin nhắn :
"Em  chứ? Anh  nghĩ về em nhiều."
Tim Nhất Bác đập mạnh. Anh  thể tin  mắt . Cậu cầm điện thoại chằm chằm, cảm giác như  một cơn sóng dâng trào trong lồng ngực. Anh nhớ Tiêu Chiến, nhớ  nhiều, nhưng     đáp  thế nào.
Đang bối rối, điện thoại  rung lên  nữa. Một tin nhắn khác từ Tiêu Chiến.
"Anh nghĩ,  lẽ chúng  cần gặp   nữa."
Nhất Bác  xong, trái tim như thắt . Cậu  đây là cơ hội, nhưng cũng là một cái bẫy. Mỗi  gặp gỡ đều khiến trái tim  đau đớn, như thể họ càng gần   càng xa cách hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sang-lui-tan/chuong-15-cuoi-cung-la-xa-la.html.]
Tien
Họ quyết định gặp  ở một quán cà phê yên tĩnh, nơi mà những  quen cũ  thể tránh  ánh mắt của giới truyền thông. Cả hai  đối diện,  cách giữa họ vẫn là cả một vực thẳm khó lòng vượt qua. Tiêu Chiến mỉm  gượng gạo, nhưng đôi mắt   giấu  sự thất vọng.
"Em vẫn   đổi." Nhất Bác lên tiếng, giọng  trầm và đầy mệt mỏi. "Vẫn luôn tự tạo cho  những  cách, tự đóng  , để   chờ đợi sự tổn thương."
Tiêu Chiến im lặng, mắt  xuống bàn. Anh     gì. Những lời xin   quá muộn màng. Những lời giải thích cũng  thể nào đủ để xoa dịu vết thương trong lòng cả hai. Anh  cố gắng, thật sự cố gắng để bước  mà  cần Vương Nhất Bác.  trái tim   chịu  theo lý trí.
"Em  thể chịu đựng mãi như thế ." Tiêu Chiến cuối cùng cũng thốt lên, giọng  lạc . "Chúng    quá xa, Nhất Bác. Em    tổn thương em, nhưng cũng  thể tiếp tục sống như thế ."
Nhất Bác cúi đầu, im lặng trong giây lát. "Cả em cũng .  em     để ngừng yêu ." Cậu ngẩng lên, ánh mắt đầy tuyệt vọng. "Không  ai cũng  thể yêu như chúng . Em , em  từng hy vọng, nhưng giờ thì... em  thể tiếp tục nữa."
Một  lặng dài bao trùm cả hai. Không  sự xung đột,   sự cãi vã, chỉ là những khoảnh khắc im lặng nặng nề như thể cả hai đều hiểu rằng, tình yêu   thể cứu vãn  nữa.
Vương Nhất Bác  dậy, bước về phía cửa,     Tiêu Chiến  cuối. "Chúng   từng là của , nhưng bây giờ... em   ."
Tiêu Chiến  theo bóng lưng Nhất Bác, trái tim đau đớn như  một lưỡi d.a.o cắt sâu . Anh  thể giữ  ,  thể níu kéo gì nữa. Anh chỉ  thể  đó,    yêu  .
"Chúc em hạnh phúc." Tiêu Chiến thì thầm, giọng  khô khốc. "Mong em sẽ tìm    em vui vẻ,  xứng đáng với em."
Vương Nhất Bác  đáp ,  chỉ khẽ gật đầu  bước  ngoài. Cánh cửa đóng  trong tiếng vang nhẹ, nhưng đối với cả hai, đó là một kết thúc  thể cứu vãn.
Mối quan hệ của họ kết thúc như ,   sự đổ vỡ ồn ào,   một lời hứa hẹn nào cho tương lai. Chỉ  sự xa lạ, như thể  từng  một cuộc tình  đẽ giữa hai . Cả hai đều hiểu rằng, đôi mắt ngày xưa  còn  thấy  nữa.