Những ngày  cuộc gặp gỡ đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác  còn gặp  nữa. Thành phố rộng lớn và xô bồ dường như càng  cho họ cảm thấy cô đơn. Mỗi ngày trôi qua là một ngày mới của những suy nghĩ miên man, những cảm xúc  thể giải quyết.  dường như họ đều  chọn cho  con đường riêng, dù  dễ dàng.
Tiêu Chiến  trở  với công việc. Anh dành hầu hết thời gian trong phòng thu âm,   trở về căn hộ nhỏ của  với những bức tranh   thành, với những cuốn sách còn dang dở. Anh  còn đủ sức để quan tâm đến những điều khác, những cảm xúc  mài mòn  qua từng ngày. Anh tự nhủ rằng,  lẽ đây chính là cách  nhất để tiếp tục sống, để   đối mặt với những đau khổ nữa.
 trong những giây phút yên tĩnh, khi ánh đèn trong căn phòng mờ dần, một nỗi trống vắng dâng lên trong lòng Tiêu Chiến. Anh  thể phủ nhận rằng, trong thâm tâm ,  vẫn nhớ Vương Nhất Bác. Những khoảnh khắc ngọt ngào, những cuộc trò chuyện  đầu  cuối, ánh mắt ấm áp của ... tất cả đều như một phần ký ức mà   thể nào quên.
Trong khi đó, Vương Nhất Bác cũng chẳng khá hơn. Mặc dù công việc bận rộn  cho  nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng mỗi  đêm đến, khi   ngoài cửa sổ,   thấy một  trống trong lòng . Cậu  lựa chọn bước ,  cố gắng buông tay, nhưng trái tim   chịu  theo lý trí.
Cậu nhớ Tiêu Chiến. Cậu nhớ những buổi sáng cùng   bộ, nhớ những lúc chỉ cần   là đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì. Tình yêu giữa họ   lúc nào cũng trọn vẹn, nhưng đó là một tình yêu chân thật,  vướng bận danh vọng  những ồn ào của thế giới xung quanh. Giờ đây, tất cả những gì còn  là sự xa cách, là cái giá mà cả hai  trả cho những lựa chọn sai lầm của chính .
Một tháng trôi qua, cả hai đều  chủ động liên lạc. Tiêu Chiến  dần quen với cuộc sống một , nhưng vẫn  thể nào xóa nhòa hình bóng của Vương Nhất Bác trong tâm trí. Anh bắt đầu nhận  rằng, dù  thể   thứ để quên , nhưng  thể nào quên  tình yêu chân thành mà   từng .
Nhất Bác cũng . Cậu  thể tiếp tục sống mà thiếu Tiêu Chiến. Cậu hiểu rằng, dù cuộc sống   đầy rẫy những cơ hội mới, những con đường mới, thì trái tim  vẫn chỉ  một , và  đó chính là Tiêu Chiến.
Một buổi chiều, khi trời đổ mưa, Tiêu Chiến  bên cửa sổ   ngoài, lòng dâng lên một cảm giác bồn chồn khó tả. Cơn mưa nhẹ, lộp độp  mặt kính, như thể  cuốn trôi tất cả những gì còn  trong . Trong khoảnh khắc đó,  quyết định sẽ  tìm Vương Nhất Bác. Dù  thể đối mặt với sự từ chối, nhưng ít nhất,  sẽ  hối tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sang-lui-tan/chuong-16-tu-lua-chon-mat-mat.html.]
Vương Nhất Bác đang  trong phòng  việc, tay nắm chặt chiếc bút, nhưng  thể tập trung  công việc. Đầu óc  chỉ nghĩ về Tiêu Chiến. Cậu  gặp , nhưng  sợ rằng  thứ sẽ chỉ  đau thêm. Liệu  thể   như xưa ,   thứ   đổi mãi mãi?
Bất chợt, cánh cửa phòng  việc mở . Tiêu Chiến  đó, mặc chiếc áo khoác đơn giản nhưng  toát lên vẻ nghiêm túc và kiên quyết. Ánh mắt của Tiêu Chiến xuyên thấu  Vương Nhất Bác, và lúc , cả hai đều cảm nhận  một sự  đổi trong  khí. Dù  xa cách đến , tình yêu vẫn còn đó, vẫn hiện hữu trong mỗi cử chỉ, mỗi lời .
"Em đến  ?" Vương Nhất Bác  giấu nổi sự bất ngờ trong giọng , nhưng trái tim   đập mạnh. Dù   cố gắng tạo   cách, nhưng khi Tiêu Chiến   mặt,  thứ như  còn quan trọng nữa.
Tiêu Chiến  trả lời ngay lập tức. Anh bước  phòng, đóng cửa   lưng và tiến đến gần Vương Nhất Bác. "Anh  thể tiếp tục sống như thế . Em  thể tha thứ cho  ?"
Nhất Bác im lặng một lúc lâu, đôi mắt  đỏ hoe, như thể  giữ  quá nhiều cảm xúc từ lâu. "Anh  , em   khó khăn mới  thể buông tay ?" Cậu chậm rãi , từng chữ như thể nhắc  một nỗi đau. "Em  chọn mất mát, Tiêu Chiến. ... em  thể tiếp tục sống thiếu ."
Tien
Tiêu Chiến nhẹ nhàng  xuống cạnh . "Vậy thì chúng  cùng chọn   nữa , Nhất Bác. Anh   sống mà thiếu em."
Khoảng cách giữa họ dường như  còn tồn tại nữa. Đến lúc ,  còn sự sợ hãi,  còn sự rụt rè. Họ  chọn cho  con đường  , dù đó là con đường đau thương và đầy thử thách.  ít nhất, họ  còn cô đơn nữa.
Và khi hai bàn tay chạm   nữa, trong một  gian tĩnh lặng của phòng  việc, họ  rằng, dù  mất mát, dù  đau đớn, họ vẫn còn . Tình yêu   là một sự lựa chọn dễ dàng, nhưng nếu  thể  , họ sẽ  để nó vuột khỏi tay một  nữa.