Mỗi sáng thức dậy, Tiêu Chiến  cảm nhận  sự bình yên mà   thể tìm thấy trong những ngày tháng . Cả hai   qua nhiều thử thách, vượt qua những vết thương, và giờ đây, tình yêu giữa họ  thực sự trở thành một phần  thể thiếu trong cuộc sống.  dù  nhiều hạnh phúc, vẫn  thể phủ nhận rằng, đôi khi,  vẫn cảm thấy sự trống vắng trong lòng.
Tình yêu giữa  và Vương Nhất Bác  còn là thứ gì đó  chiến đấu  nỗ lực giữ gìn nữa, mà là sự chấp nhận. Chấp nhận những thiếu sót, chấp nhận những vết xước, và chấp nhận cả những lúc  thể cùng .  điều quan trọng là họ  học cách yêu  trong những thời điểm khó khăn nhất, và vẫn cùng   vững.
Hôm nay, như  ngày, Tiêu Chiến  tìm đến căn phòng yêu thích của . Anh  bên cửa sổ, ngắm  thành phố phía . Cảm giác yên tĩnh luôn   thư giãn, nhưng cũng   nhớ  những ngày tháng  qua. Những  vấp ngã, những  cảm thấy mệt mỏi đến mức  từ bỏ tất cả, nhưng  bao giờ   . Không  vì   thể, mà vì  ,  một  đang đợi , một  sẵn sàng ở  cùng  bất chấp tất cả.
Vương Nhất Bác bước  phòng, đôi mắt  đầy dịu dàng. Cậu   gì, chỉ lặng lẽ  xuống bên cạnh Tiêu Chiến. Họ  cần  nhiều, vì cả hai đều hiểu rằng, sự im lặng  mới là điều quan trọng nhất. Trong thế giới đầy tiếng ồn ào và áp lực , họ  học cách tìm thấy sự thanh thản trong chính .
“Anh nghĩ, chúng    qua tất cả  đúng ?” Tiêu Chiến phá vỡ sự im lặng, giọng  nhẹ nhàng, nhưng trầm lắng.
Vương Nhất Bác gật đầu, ánh mắt    ngoài cửa sổ, nơi mặt trời bắt đầu khuất dần. “ .  em nghĩ, chúng  sẽ còn tiếp tục  cùng . Chỉ cần chúng   cách lắng  , và chấp nhận những điều  thể  đổi.”
Tiêu Chiến cảm nhận  sự chân thành trong câu  của Vương Nhất Bác. Cậu  hứa hẹn gì quá lớn lao, nhưng chính sự kiên định trong lời    cho trái tim Tiêu Chiến cảm thấy ấm áp. Mọi thứ   lúc nào cũng   hảo, nhưng chỉ cần họ   là đủ.
Vương Nhất Bác  sang, ánh mắt  trong suốt,  giấu giếm cảm xúc. “Anh  , em  từng sợ rằng chúng  sẽ  thể vượt qua tất cả.  giờ, em hiểu rằng   tất cả  thứ đều  thể  giải quyết ngay lập tức. Đôi khi, chỉ cần thời gian và sự kiên nhẫn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sang-lui-tan/chuong-18-lang-le-chap-nhan.html.]
Tiêu Chiến mỉm , trong lòng   còn những cảm giác mơ hồ, những hoài nghi  từng ám ảnh . Vương Nhất Bác chính là điều  cần, là  mà   thể sống thiếu. Và  cũng hiểu rằng, tình yêu   lúc nào cũng trọn vẹn, nhưng nếu  thể tiếp tục  bên , dù   đối diện với bao nhiêu thử thách,  cũng sẵn sàng.
Ngày qua ngày, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tiếp tục sống cuộc sống của ,  còn sự gấp gáp  lo lắng về tương lai. Họ  rằng, cuộc sống là một hành trình dài, và điều quan trọng nhất là họ luôn   trong mỗi bước .
Vào một buổi tối, khi trời  khuya, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác  bên   ghế sofa, im lặng  những ngọn đèn xa xa. Tiêu Chiến cảm thấy sự bình yên trong lòng, một sự bình yên mà  đây   bao giờ nghĩ  sẽ .
“Anh yêu em,” Tiêu Chiến thì thầm, cảm giác nhẹ nhàng nhưng cũng sâu lắng.
Vương Nhất Bác  , đôi mắt  lấp lánh, như chứa đựng cả bầu trời. “Em cũng yêu , Tiêu Chiến. Mãi mãi như .”
Tien
Cả hai  cần thêm lời  nào nữa. Họ  tìm thấy sự an yên trong chính ,  học cách yêu và chấp nhận  với tất cả những khuyết điểm và thiếu sót. Trong tình yêu,   gì  hảo, nhưng chính sự chân thành và kiên định  tạo nên một tình yêu mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì.
Họ  đó, trong sự im lặng, nhưng trái tim của cả hai đều đang cùng chung nhịp đập. Tình yêu , dù  trải qua bao nhiêu bão giông, vẫn bền bỉ,  bao giờ tan vỡ. Và khi bình minh lên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ tiếp tục  bên , bước   một tương lai  chắc chắn, nhưng chắc chắn  .
Họ  học  cách yêu trong im lặng, yêu trong sự chấp nhận và kiên nhẫn. Và đó, chính là tình yêu đích thực.