Thời gian trôi qua như một cơn gió lạnh lẽo giữa mùa đông. Tiêu Chiến cố gắng chìm đắm  công việc, hy vọng rằng những ngày tháng bận rộn  thể giúp  quên  ánh mắt tha thiết của Nhất Bác, quên  tình yêu mà cả hai từng cố gắng bảo vệ.  càng cố gắng,  càng nhận  những ký ức   ăn sâu  trái tim ,  cách nào xóa nhòa.
Một buổi tối, Tiêu Chiến  trong căn bếp nhỏ,  ly  còn bốc khói  bàn. Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ loa vang lên, nhưng chẳng thể nào  dịu  những nỗi buồn dai dẳng trong lòng. Anh đưa tay lấy một cuốn sổ tay cũ từ kệ sách. Những trang giấy bên trong chứa đầy những nét chữ phóng khoáng, quen thuộc đến đau lòng – đó là những dòng ghi chú mà Nhất Bác từng  khi cả hai cùng  bàn bạc ý tưởng cho một dự án.
"Ánh sáng  chiếu từ góc ," một dòng chữ với nét gạch nhấn mạnh. "Tiêu Chiến,  sẽ tỏa sáng hơn nếu góc máy  đặt thế ."
Những lời  như một lời thì thầm vọng  từ quá khứ. Tiêu Chiến siết chặt cuốn sổ, nhắm mắt . Anh nhớ rõ ánh mắt lấp lánh của Nhất Bác mỗi khi  hăng hái  về công việc. Trong khoảnh khắc,  gần như  thể  thấy giọng  của  vang lên bên tai.
 thực tại vẫn luôn là một cú tát phũ phàng. Tiêu Chiến đặt cuốn sổ xuống, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng. Anh ,   chọn rời xa, và giờ đây  còn đường  .
Trong khi đó, Vương Nhất Bác cũng đang đối mặt với nỗi cô đơn của riêng . Dù bề ngoài  vẫn là ngôi  sáng giá,  vây quanh bởi hàng ngàn  hâm mộ, nhưng sâu thẳm trong trái tim,    trống rỗng.
Nhất Bác  màn hình máy tính, nơi hiển thị một tấm ảnh chụp chung của hai  từ một năm . Trong bức ảnh, Tiêu Chiến đang  rạng rỡ, còn  thì nghiêng ,   bằng ánh mắt dịu dàng mà  cần giấu giếm.
Cậu chạm tay lên màn hình, như  cảm nhận   ấm mà giờ đây  trở thành quá khứ.
“Anh trốn tránh em bao lâu cũng ,” Nhất Bác thì thầm, giọng  khàn đặc. “ em sẽ  để ký ức  chỉ còn là dĩ vãng.”
Vài tuần ,  phận một  nữa đưa họ đến gần  trong một buổi họp báo của một dự án lớn. Tiêu Chiến  mời đến  đại sứ thương hiệu, còn Nhất Bác là khách mời danh dự. Cả hai  hề  rằng  sẽ chạm mặt.
Khi bước  khán phòng, ánh mắt Tiêu Chiến vô tình bắt gặp Nhất Bác đang  ở phía bên  căn phòng. Khoảnh khắc , trái tim  như ngừng đập. Cậu vẫn  trai, lạnh lùng và tự tin như ngày nào, nhưng  điều gì đó trong ánh mắt  khiến Tiêu Chiến nhận  rằng    đổi – trưởng thành hơn, cứng cỏi hơn, nhưng cũng đầy u uất.
Nhất Bác cũng nhận  sự hiện diện của Tiêu Chiến. Cậu bước qua đám đông, tiến về phía  mà  chút do dự. Tiêu Chiến siết chặt ly rượu trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh    thể tránh né mãi, nhưng cũng    đối mặt với  như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sang-lui-tan/chuong-9-buoc-ra-tu-ky-uc.html.]
“Tiêu Chiến,” Nhất Bác cất giọng, thấp và trầm như tiếng đàn bass.
Tiêu Chiến  , cố gắng mỉm , nhưng nụ  của  chẳng thể che giấu  sự bối rối. “Nhất Bác, lâu   gặp.”
“Phải, lâu ,” Nhất Bác trả lời, ánh mắt  chăm chú  , như  xuyên thấu tất cả những suy nghĩ trong lòng . “Anh trông... vẫn .”
“Cảm ơn,” Tiêu Chiến gật đầu, cố giữ giọng  nhẹ nhàng. “Em cũng .”
Nhất Bác  trả lời ngay. Cậu  đó, im lặng  Tiêu Chiến, như thể đang đấu tranh với chính . Cuối cùng,  lên tiếng, giọng   chút nghẹn ngào: “Anh  định giải thích gì với em ? Về tất cả những gì  xảy .”
Tien
Tiêu Chiến cúi đầu,  dám  thẳng  ánh mắt . “Nhất Bác,  những thứ...  thể  đổi . Em  hiểu điều đó.”
“Hiểu?” Nhất Bác  nhạt, giọng  đầy cay đắng. “Anh nghĩ em  hiểu ? Em hiểu tất cả.   thì ? Anh  bao giờ thử hiểu cảm giác của em ?”
Những lời của Nhất Bác như một cú đ.ấ.m thẳng  trái tim Tiêu Chiến. Anh   rằng  hiểu, rằng  cũng đau đớn  kém gì .    đó,  chỉ thì thầm: “Nhất Bác, em sẽ  thôi. Tin .”
“Ổn?” Nhất Bác lắc đầu, ánh mắt  tràn đầy sự giận dữ xen lẫn thất vọng. “Không  , em  thể . Và  cũng  điều đó.”
Không đợi Tiêu Chiến trả lời, Nhất Bác  lưng bước , để    lặng  giữa căn phòng đông đúc. Tiếng ồn ào xung quanh dường như biến mất, chỉ còn  cảm giác trống rỗng đang bao trùm lấy .
Tiêu Chiến  bóng lưng của Nhất Bác, nước mắt  chực trào . Anh  chạy đến,  ôm lấy ,   rằng  cũng  thể  nếu   .   nữa,  lựa chọn im lặng, lựa chọn dằn vặt bản , lựa chọn rời xa – vì  tin rằng đó là điều  nhất cho cả hai.
 liệu đó  thật sự là điều  nhất,  chỉ là cách  tự lừa dối bản  để trốn chạy khỏi nỗi đau?