Những chuyện  đó,   nhớ rõ lắm.
 
  bỏ thuốc, trong cơn mê man chỉ  rằng quần áo     lột hết, cơ thể  như một cái khay đựng thức ăn, chất đầy các món ngon.
 
Khách khứa  thưởng thức đồ ăn,  dùng đũa chọc ghẹo cơ thể , những lời  đùa dâm dục cùng những cái chạm đầy nhớp nháp chiếm lĩnh  giác quan.
 
Cũng chính  đêm đó, Hứa Thanh Lâm gặp tai nạn xe, nhiều chỗ  cơ thể  bỏng nặng, suýt nữa thì hủy dung.
 
Khi  cố lê bước với  thể đầy thương tích để đến bệnh viện thăm .
 
Người quản lý của  chặn  :
 
"Sở Sơ, scandal của cô bây giờ ai ai cũng .  Hứa Thanh Lâm vẫn còn tương lai, đừng phá hủy cuộc đời  ."
 
 : "Được,  sẽ  gặp   nữa.  xin hãy chuyển  tiền 300 nghìn   tài khoản của  . Đừng  là của ,  sẽ chia tay  ."
 
Sau khi trả hết tiền bồi thường vi phạm hợp đồng,  chỉ còn  300 nghìn.
 
Những năm qua, Hứa Thanh Lâm chỉ  những vai phụ nhỏ,  kiếm  bao nhiêu tiền, căn bản   khả năng chi trả viện phí.
 
Chỉ khi tận mắt thấy  quản lý của  chuyển 300 nghìn  tài khoản của  ,  mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Hứa Thanh Lâm, khi  xuất viện , hãy tìm nơi  gió lớn mà quên  .
 
Anh tài hoa như , nhất định sẽ  một tương lai rực rỡ.
 
6
 
Trong đêm đen,  giật  tỉnh giấc,  thẫn thờ cho đến khi trời sáng.
 
Sau khi thu xếp bản ,   ngoài, chẳng mấy chốc đoàn  phim cũng đến để chụp ảnh quảng bá.
 
Hứa Thanh Lâm và Lý Nhược Nhược là những  xuất hiện  cùng.
 
Hai  bọn họ    , thảo luận về các nhân vật trong kịch bản.
 
Trong suốt quá trình, Hứa Thanh Lâm chỉ liếc   – một "trợ lý tạm thời" – nhưng   một lời nào.
 
Dù  chia tay bảy năm, trong lòng  vẫn âm ỉ một nỗi đau.
 
Đang định rời  thì   Hứa Thanh Lâm gọi .
 
“Thiếu một  phụ trách ánh sáng, em  .”
 
 cứ tưởng  tập trung    Lý Nhược Nhược, nào ngờ khi   định chạy trốn    phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sang-trong-mat-em/chuong-5.html.]
 
Thế là  đành giơ đèn chiếu sáng, bất đắc dĩ chứng kiến bọn họ  mật  ống kính.
 
Cơn đau âm ỉ lúc đầu dần dần biến thành tê dại.
 
Với một kẻ  rơi xuống tận đáy như , bây giờ   như vầng trăng sáng  cao, là điều chẳng thể với tới  nữa.
 
Thậm chí ngay cả ghen tị,  cũng   tư cách.
 
Khi bọn họ chụp xong, nhiếp ảnh gia chọn một vài tấm, gửi cho hai diễn viên chính xem.
 
Hứa Thanh Lâm cầm tấm ảnh, hỏi : "Em thấy  ?"
 
Trong ảnh là cảnh nam nữ chính   đắm đuối, ánh mắt quấn quýt, đầy cảm xúc.
 
 ngập ngừng đáp: "Đẹp."
 
Rõ ràng là lời khen nhưng Hứa Thanh Lâm   vui:
 
"Em cảm thấy  chụp ảnh cùng  phụ nữ khác  ?"
 
 sững ,  kịp hiểu ý :
 
"Vậy…  ?"
 
Sự khó chịu trong mắt Hứa Thanh Lâm càng sâu,  hít một  thật sâu, như đang cố kiềm chế cảm xúc gì đó:
 
"Đừng lúc nào cũng tỏ   liên quan với  như . Em  dám ,   khi  trò chuyện với  khác,  ngó ngàng gì đến em, em  thấy khó chịu chút nào ?"
 
 hỏi ngược : "Anh cố ý ?"
 
Anh  trả lời, chỉ    chằm chằm. 
 
Ánh mắt  sâu thẳm như một bí ẩn, dường như  thấu tận trong lòng .
 
"Sở Sơ, em  đổi nhiều quá."
 
  nhạt: "Bảy năm , ai mà   đổi chứ?"
 
Sau ba mươi tuổi, collagen nhanh chóng hao hụt, thanh xuân càng rời xa .
 
 Hứa Thanh Lâm  lắc đầu:
 
"Thay đổi   là diện mạo của em, mà là đôi mắt."
 
"Sở Sơ, trong đôi mắt em,   còn thấy ánh sáng nữa."