10
Lâm Chấn  hiểu ý bác sĩ: “Bác sĩ, tại  nhất định  giữ tâm trạng thoải mái?”
Bác sĩ mở to mắt  ông .
Lắc đầu,  dám tin.
Đây thật sự là lời một  cha  thể   ?
“Ông   con gái ông là bệnh nhân trầm cảm nặng ? Chắc là  năm sáu năm . Uống thuốc chống trầm cảm lâu dài, sẽ xuất hiện các bất thường về chức năng nhận thức. Thêm  đó, não bộ  tổn thương nặng,  cô    tiền sử bệnh Alzheimer,  chắc  di truyền  … Không cần    rõ hơn nữa chứ?”
Tay Lâm Chấn run rẩy.
Không thể nào!
Sao    chứ?
Ông   dám tin, cơ thể ngả sang một bên.
Vậy mà Tiểu Ngữ   trầm cảm ?
Rõ ràng con bé  bình thường,   mắc căn bệnh  ?
Mỗi ngày gặp ông  đều hận  thể leo lên đầu lên cổ mà cãi .
Giọng điệu và thần thái đó, chẳng giống   trầm cảm nặng chút nào cả.
Vậy mà ông ...    gì cả.
Tuy Lâm Chấn  ưa việc con bé tìm một tên nghèo kiết xác, nhưng dù  Lâm Ngữ cũng là con gái ruột duy nhất của ông .
Từ nhỏ dù cuộc sống  túng thiếu đến mấy, ông  cũng  từng để con bé  nhịn đói một bữa nào.
Về chi tiêu, chỉ cần con bé mở miệng, ít nhiều gì ông  cũng sẽ cho, trừ chuyện liên quan đến  con bé.
Ông  thừa nhận... quả thật ông    với  vợ  mất.
Lâm Chấn  ở ngoài cửa  Dư Tiêu, ông  bước , kéo cô  ,  tát một cái  mặt cô .
“Con tiện nhân , rốt cuộc mày và  mày   những chuyện gì  lưng Tiểu Ngữ hả?”
Dư Tiêu  ngờ bố dượng  vô cớ đánh .
Cô   chột : “Mẹ con con...   gì cả!”
Các bệnh nhân và bác sĩ trong hành lang bệnh viện đều sững sờ.
Lâm Chấn túm tóc cô  kéo , bỏ  hai chúng  đang ngớ  trong phòng bệnh.
Từ Vân vẻ mặt xem kịch vui: “Ấy chà, Tiểu Ngữ, ông già nhà  hôm nay  ma nhập  ?  là lạ đời!”
  lạnh: “Ai  bọn họ  đang diễn trò gì nữa?”
11
Sau khi  viện tròn một tuần,   Lâm Chấn đón về nhà họ Lâm.
Không  ông  lên cơn điên gì  thật sự đuổi hai  con Mạc Lệ đến một căn nhà khác.
Hiếm khi   thấy hai kẻ phiền phức đó, quả thật tâm trạng của   khá hơn nhiều.
 còn tưởng Lâm Chấn thật sự là chó đổi  thói ăn cứt .
Cho đến một ngày nọ, Phương Lập đến nhà chúng  ăn cơm.
“Chết tiệt! Suýt nữa thì tin ông   cải tà quy chính!”
Phương Lập, Từ Vân và  đều là bạn học cấp ba, chỉ là khác lớp.
Chúng  ở A3,   ở A2.
Anh  thích Từ Vân, ai cũng , còn  và   thì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sao-thap-den/chuong-7.html.]
Chỉ là bạn !
Hai đứa chúng  gặp , chỉ cần nhướng mày một cái,  lời   đều  ở trong lòng.
Ăn xong bữa cơm ngon lành, Phương Lập  với Lâm Chấn là     cô gái  thích .
 gật đầu phụ họa: “Sau  bố đừng  se duyên bừa bãi nữa, đều là  em cả,    khó xử lắm.”
Nói xong,  còn  tới vỗ vai Phương Lập một cái.
Lâm Chấn: “Hai đứa... là  em ?”
Vở kịch  đến đây là kết thúc.
Buổi tối, khi đang   giường, điện thoại của   một cuộc gọi đến từ  lạ.
Không   di động, chắc là  máy bàn bên ngoài.
 bắt máy,  gọi đến quả nhiên là Lương Tầm.
“Tiểu Ngữ, em  khỏe ?”
 từ tầng năm ngã xuống nhập viện, trán  khâu nhiều mũi như  mà còn  rên một tiếng nào.
Chỉ  điều,  thấy giọng .
Mũi  cay xè, khóe mắt bỗng đỏ lên mấy vòng.
 nghẹn ngào: “Em chẳng  chút nào cả.”
“Lương Tầm... Anh đúng là đồ khốn nạn.”
Lương Tầm  tiếng  truyền đến từ điện thoại, hận  thể tự vả mấy cái.
Dường như  cũng hoảng loạn, trong giọng   nhẫn nhịn bấy lâu tràn ngập sự bất lực.
“Em đừng , tất cả là  của .”
Lỗi ư?
Cái  cần   là lời nhận  mà là một lời giải thích.
Dù trong lòng  chuẩn  sẵn, nhưng  vẫn  hỏi   nữa.
“Anh... còn  thể   ?”
Dường như  hiểu  ý ngầm của , im lặng vài giây.
“Tiểu Ngữ,   thể    nữa .”
 cảm giác như  thứ gì đó nghẹn  ở cổ họng, đến lời  cũng  rõ ràng.
“Khi   ý nghĩ ,   từng nghĩ đến bác gái  là em ?”
Lương Tầm   phản hồi, im lặng  lâu chỉ trả lời một câu:
“Tiểu Ngữ, xin  em,  buộc   như . Chúng  chia tay !”
 đưa tay che miệng, trong khoảnh khắc đó cảm thấy điểm tựa duy nhất của   sụp đổ.
Cuối cùng  chỉ  hỏi  thêm một câu:
“Anh  yêu Hà Kiều ?”
Anh    phản ứng, nhưng xem  là  yêu.
“Lương Tầm, đời  cho dù chết, em cũng  thể chia tay với ! Em sẽ mãi đợi  đến cưới .”
Đầu dây bên  chỉ còn  vài tiếng.
“Tút... tút... tút...”