14
Mẹ của Lương Tầm cũng nhận  lời mời, nhưng bà   từ chối.
Bà   dám ,  dám cạy mở vết sẹo  đóng kín trong lòng.
Càng   tự cứa thêm một nhát d.a.o nữa  tim.
 hiểu bà 
Bà    một gia đình và cuộc sống mới.
Vậy thì để  ở , cùng Lương Tầm  hết chặng đường cuối cùng.
Các đồng nghiệp của  dẫn  đến tủ đồ cá nhân của , mở , bên trong  là ảnh chụp chung của  và  cùng các vật dụng cá nhân.
Trong đó còn  một chiếc điện thoại và một chiếc nhẫn, điện thoại là cái  thường dùng.
Mật khẩu điện thoại là ngày sinh nhật của .
Mở , bên trong lưu trữ  nhiều tin nhắn, đều là những tin   gửi nhưng cuối cùng   gửi cho .
“Tiểu Ngữ, xin  em,  nhất định   thành nhiệm vụ dang dở của bố, đây là ước nguyện cả đời của .”
“Tiểu Ngữ,   phụ bất kỳ ai, nhưng    với em. Thành thật xin , khi em  thấy tin nhắn ,  lẽ    còn nữa …”
“…”
“Tiểu Ngữ, xin  em,  yêu em.”
Đồng nghiệp của  , Lương Tầm  khóa tất cả đồ đạc trong tủ đồ cá nhân.
Bởi vì đây là nơi  tin tưởng nhất, nơi cất giữ tất cả những thứ  quý trọng nhất.
  kìm  bật  nức nở: “Lương Tầm…    thể nhẫn tâm đến thế?”
Những  xung quanh thấy   cũng  kìm  rơi nước mắt.
Cuối cùng, họ đưa  đến nhà tang lễ để gặp Lương Tầm  cuối,   một  ở đó.
   qua lớp kính trong suốt, tự hỏi   bên trong đó  lạnh .
Không ngờ, ở quán bar  là  cuối cùng chúng  gặp  khi còn sống.
“Lương Tầm,  chờ em nhé.”
15
 từ nhà tang lễ trở về, sốt cao mấy ngày liền, Lâm Chấn và Từ Vân luôn túc trực bên cạnh .
  họ,  lúc nhớ ,  lúc  quên mất, nhưng trong tay  vẫn luôn nắm chặt bức ảnh của Lương Tầm.
“Vân Vân,   về căn nhà của  và Lương Tầm.   ở một  một lát.”
Từ Vân  ,    gật đầu: “Được.”
Lâm Chấn  phản đối, sắp xếp tài xế đưa  về căn nhà nhỏ tồi tàn đó.
 cầm bức ảnh của Lương Tầm, mang theo chiếc nhẫn  mua để cầu hôn,  lấy bảng vẽ .
Trên đó,  vẽ một bức tranh về hai chúng  hạnh phúc, bên cạnh còn  thêm một câu hát.
Chiếc bút trong tay rơi xuống đất.
“Sao trời thắp đèn, soi sáng lối về nhà , để những đứa trẻ lạc lối, tìm thấy con đường trở …”
Ngoại truyện: Góc  của Lương Tầm.
 đang chuẩn  từ trường   thêm, bỗng  thấy mấy giọng đàn ông truyền  từ con hẻm nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-sao-thap-den/chuong-9.html.]
“Lâm Ngữ, ngoan ngoãn để mấy  đây chơi đùa một chút, đảm bảo em sẽ  thoải mái.”
Lâm Ngữ?
Cái tên    quen tai.
 cầm lấy cây gậy sắt bên cạnh, vung thẳng  tên cầm đầu.
Chúng thấy  thì bỏ chạy nhanh như bay.
 liếc    mặt, quả nhiên là cô chủ nhà họ Lâm của lớp chúng , Lâm Ngữ.
 đỡ cô  dậy từ  đất.
Cô   vẻ  sợ hãi, sợ mấy tên côn đồ đó sẽ   trả thù.
 quyết định  giúp thì giúp cho trót, đưa cô  về nhà.
Nhà họ Lâm  trong khu biệt thự lớn ở trung tâm thành phố,   những  sống ở đây  là giới giàu sang quyền quý.
À  , đưa cô  về xong,   nhanh chóng   thêm.
Nếu   sếp đuổi việc, tháng   sẽ   gì để ăn.
Thật    tiền,   kết hôn với một ông chủ kinh doanh.
Cha dượng đối xử với  khá , nhưng  sẽ  dùng tiền ông  cho.
  thể tự  kiếm tiền.
Ngày hôm , vốn dĩ    đến trường.
Thế nhưng trong đầu cứ mãi hiện lên hình ảnh Lâm Ngữ  mấy tên côn đồ nhỏ đó dọa cho ngây  tối qua.
Cơ thể  tự chủ  mà  về phía lớp học,  đến cửa   thấy   đang bàn tán  lưng chuyện của bố .
Họ  bố  là kẻ nghiện ngập, là tội phạm ma túy.
Tay chân  sạch sẽ, là kẻ  điều trái pháp luật, nhưng  , bố là  hùng của .
Là   hùng vô danh.
Từ nhỏ đến lớn, những lời  xung quanh   đều  chai sạn .
Nếu mỗi lời  của họ đều để trong lòng thì   sớm buồn bực mà c.h.ế.t .
 vốn  để tâm.
Thế nhưng Lâm Ngữ  đột nhiên như con mèo nhỏ  dẫm trúng đuôi mà xù lông, bỗng nhiên  bật dậy khỏi ghế.
Rồi mắng cho mấy cô gái đó một trận.
  hiểu,    là bố  chứ   bố cô ,  gì mà  tức giận?
Tuy nhiên, đây là  đầu tiên   khác bảo vệ, cảm giác khá .
Mặc dù thành tích học tập của   , nhưng  là  trọng nghĩa khí.
Mỗi tối tan học cô  đều lén lút trốn tránh,   mà sốt ruột.
Dù  từ nhà cô  đến chỗ   thêm cũng tiện đường, nên  dứt khoát đưa cô  .
Một ngày nọ, lãnh đạo trường gọi điện cho ,  rằng  nắm  tình hình gia đình  khá khó khăn.
Trường quyết định cấp cho  một khoản trợ cấp khó khăn.
Vừa kiểm tra tài khoản,  đến mười vạn!