Lát , khi đến sân trượt tuyết, Lục Cẩm Xuyên nháy mắt sự thật tát “má”.
“Bịch!”
“Bộp!”
“Hu, ui!”
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Lục Cẩm Xuyên ngã sân trượt băng hết đến lượt khác.
Từ Nghệ chứng kiến hết thảy, liền vô tình nhạo :
“Lục Cẩm Xuyên, là giỏi ? Thế mà chút kỹ năng trượt băng , cũng học nhanh bằng Giang Chỉ.”
Lục Cẩm Xuyên: ! ! !
“Ha ha, ơi, té nữa !”
Nhìn Lục Cẩm Xuyên cố gắng giữ thăng bằng mặt băng nhưng , cuối cùng chỉ thể quỳ sụp xuống.
Giang Chỉ một bên che mặt , ôi mất mặt quá nha.
Từ Nghệ càng thèm khách sáo, bật ha hả.
Gen vận động của Giang Chỉ , nhưng Lục Cẩm Xuyên thì khác, đến một tế bào vận động cũng .
“Cười cái gì mà !” Lục Cẩm Xuyên tỏ vẻ khó chịu. Tuy giọng điệu vô cùng mạnh mẽ, nhưng trái tim của trai rỉ m.á.u từ lâu.
Ai trượt băng đều thể học một cách dễ dàng như ? Sao tới lượt thì khó đến như thế? Lục Cẩm Xuyên khỏi cảm thấy ghen ghét.
Và tất nhiên, thể thừa nhận cái là do năng lực của chính .
Lục Cẩm Xuyên nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng, đưa một kết luận, chắc là do chân quá dài đây.
Anh Lục xuống đôi chân dài ngoằng của , về phía đôi chân ngắn ngủn của Giang Chỉ, bắt đầu lên tiếng đả kích:
“Hừ, cái gì mà kiêu ngạo chứ, còn do em lớn lên lùn hả, mấu chốt chính là chân ngắn đúng ? Chân dài giống trai của em đây, đời tồn tại mấy .”
Giang Chỉ thấy lời công kích của trai ruột???
“Bây giờ em vẫn còn nhỏ, sẽ tiếp tục lớn lên. Ngược là đó, phát triển xong hết , cái gì thể đổi nữa .”
Giang Chỉ lè lưỡi:
“Hơn nữa, mấy lời , chính là đang thừa nhận bản chính là một thể trượt băng đấy hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-192.html.]
“Em học văn kiểu gì thế hả, đó mà là trọng điểm ?”
Lục Cẩm Xuyên trừng mắt . Cái gì mà trượt băng, thừa nhận cái đó hồi nào.
“Xem , trai thẹn quá hóa giận nhỉ.” Giang Chỉ Từ Nghệ cong môi .
“Đừng để ý đến . Chúng tự chơi một . Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của em , chắc chắn là học .”
“Hai xem thường ai đấy?” Bọn họ cho rằng Lục Cẩm Xuyên thấy ? Không chỉ là trượt băng thôi hả?
Lục Cẩm Xuyên tin, bản thể chút chuyện trượt băng , chỉ là giây tiêp theo, bi kịch ập đến.
“Bang!” Anh Lục thẳng xuống mặt băng.
Đã thể còn ngã thành hình chữ X.
Ngã!!!
Huấn luyện viên gần đó nhịn nữa, khuyên:
“Ngài Lục , mới bắt đầu nên cứ từ từ, cái thể vội vàng . Hay là ngài mang thêm đồ bảo hộ ?”
“Vì mang đồ bảo hộ?” Lục Cẩm Xuyên xung quanh, thấy ai mang mấy thứ đồ đó cả, nến mang chúng lên, chẳng khác nào thông báo cho rằng, năng lực ? Anh cần mặt mũi hả?
“Bởi vì đồ ăn của đấy!” Từ Nghệ nghĩ đến một chuyện xảy cách đó lâu.
? ? ?
“Hahahahahahaha.”
“Xì!”
Mọi phút chốc ồ lên.
“Từ Nghệ!” Lục Cẩm Xuyên đại diện, cô nhạo là sẽ c.h.ế.t ?
“Chỉ Chỉ, nhanh, nhanh, trai em sắp nổi bão , chúng nhanh thôi.”
Huấn luyện viên một bên thầm nghĩ, cần chờ lát nữa , bây giờ Lục chịu nổi .
Lục Cẩm Xuyên vô cùng tức giận.
Anh vốn định chuyển áp lực thành động lực, nhưng rõ ràng, nóng vội thì chỉ thể ăn đậu hũ thôi.
Hậu quả tồi tệ nhất đó là, tự ngã hết vài .
“Đừng trượt nữa!” Lục Cẩm Xuyên phát khùng .