Một góc khác của đoàn phim.
Hai cô gái nhỏ giọng trò chuyện với .
“Oa, cô mới hai câu đấy, về nhanh ?”
Lúc , âm thanh hận rèn sắt thành thép liền vang lên.
“, ,........” Khuôn mặt Chu Mạt đỏ bừng. “ dám! Cô thấy đó từ chối, thêm cái gì cả.”
“Haizz, thật là! Anh vợ, cô chồng, cả hai đều độc , cô sợ gì chứ?”
“ đại tiểu thư, lấy hết dũng khí của cô , bắt về tay.”
“Hừ!” Hai gò má của Chu Mạt hồng lên. Tựa như đang cố lấy thêm can đảm. “Được, sẽ cố gắng hơn.”
“ , nếu gặp tình huống tương tự, chúng nhất định tiến lên, bỏ mặc tất cả, đ.á.n.h gục , hố hố hố!”
Nghe mấy lời chị em thiết , Chu Mạt chợt nhớ đến vụ chụp ảnh ban nãy, đều là do cô gái đẩy cô, nên mới mở miệng giận dỗi một câu.
“Hôm nay, suýt nữa cô đẩy ngã đó? Sao đẩy ?”
“Nếu đẩy, thì với cái kiểu lạng qua lạng của cô, tới giờ, phút nào mới gặp Lục Thần?”
“Không cô thành công ? ít nhất bây giờ cũng tận hưởng một lúc ? Ôm với nam thần cảm giác thế nào hả, đến ngây !”
“Thế, cảm ơn cô hả?”
“Cảm ơn, cần khách sáo !”
“Hừ!”
Giờ đây, Chu Mạt dần dần cảm thấy vui vẻ. Lần tới cô thể rụt rè như hôm nay nữa!
Chỉ là, trong lúc đó, chính Lục Cẩm Xuyên cũng , bản thích! Mà còn là yêu từ cái đầu tiên cùng với một quãng thời gian dài lâu ngày sinh tình đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-198.html.]
Khi Lục Cẩm Xuyên xuống máy bay, trở về nhà là mười một giờ đêm, nghĩ, chắc Giang Chỉ ngủ , quấy rầy cô bé thêm nữa.
Sáng hôm , nhóc con tỉnh dậy thấy trai xuất hiện trong nhà, “Anh, là thật hả? Anh về lúc nào thế?”
Giang Chỉ nghĩ , bỗng cảm thấy đau lòng, buồn bực, đó chạy đến, ôm lấy Lục Cẩm Xuyên.
Chỉ Chỉ cảm thấy, lâu cô bé mặt trai , hôm nay, tự nhiên thấy thật mặt, khiến nhóc bất chợt vô cùng hạnh phúc.
“Anh ơi, thế nào ?” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ đang nũng với , khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
“Em cứ nghĩ đến, ăn cơm ngon, ngủ thoải mái, thế nên xem, vì thế mà em gầy ?”
Nhìn khuôn mặt tròn trịa của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên ngứa tay, nhéo nhéo vài phát: “Thế hả? Vậy cứ thấy em béo lên nhỉ?”
“Không thể nào! Anh , lộn .”
Bây giờ, nhóc ghét nhất là nhóc béo, hai là chân nhóc ngắn đó nha.
“Được thôi, nhóc con nhà chúng cái gì chính là cái đó!”
“đến đây, để trai cột tóc cho em nhé.”
“Được thôi.”
Từ Nghệ bước liền thấy một khung cảnh hài hòa giữa bọn họ, khi cô tới, gương mặt nhanh chóng hiện nụ của dì, con nít nhà trưởng thành , thật , chỉ tiếc rằng chị Từ chứng kiến vài thứ đó.
“Đi, đưa em học.” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ .
“Thật ư, quá, ! Em nghĩ hôm nay chính là một ngày hạnh phúc của Chỉ Chỉ.”
“Hôm nay vui hả?” Luc Cẩm Xuyên chọt chọt b.í.m tóc của Giang Chỉ, mở miệng hỏi.
“Bình thường cũng vui, nhưng lúc ở đây, em cảm thấy vui nhiều như bình thường nữa.”
“Được , sẽ dành nhiều thời gian ở nhà hơn nhé, biến Chỉ Chỉ của chúng trở thành đứa bé hạnh phúc nhất.”