Khóe miệng Từ Nghệ cong lên.
“Em mới mấy tuổi chứ! Không , .”
Lục Cẩm Xuyên đếm đếm, bản chỉ mới hai lăm tuổi, dù cũng chính là đóa hoa đang tỏa hương, thể cam chịu tự chui đầu nấm mồ hôn nhân.
“Cái cần với gì.” Từ Nghệ chớp chớp mắt.
“Ôi, khổ quá mà.” Lục Cẩm Xuyên thở dài thườn thượt.
Người ông trong miệng Từ Nghệ chính là ông ngoại của Lục Cẩm Xuyên, Thẩm Sùng Sơn, nếu hỏi, Lục Cẩm Xuyên sợ nhất là ai, đó chắc chắn chính là ông .
Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản còn thể né nên cố ý trốn vài .
Dù , bây giờ ông vẫn đang nghỉ dưỡng bên nước ngoài, trời cao hoàng đế xa, về ngay .
Chẳng qua, Lục Cẩm Xuyên nghĩ đơn giản quá , đúng là xem nhẹ sự quyết đoán của ông .
Hôm nay, chủ nhật, Lục Cẩm Xuyên đang ở nhà phơi nắng, bỗng âm thanh truyền đến từ cửa chính, “Ai đó!”
Anh Lục dậy, bước gần tới, thoáng qua đang bên ngoài, phút chốc hoảng hồn.
Cả vô thức nhảy phía . Đầu nhanh chóng cúi gập. Sao ông đến đây? Lục Cẩm Xuyên sợ sệt.
Ông ngoại Thẩm tiếp tục nhấn chuông, thấy bên trong phản hồi, ông đổi sang cách, gõ cửa:
“Lục Cẩm Xuyên, ông cháu đang ở nhà, đừng im lặng nấp nữa. Phắn nhanh đây cho ông!”
??? Khả năng bảo mật ở đây yếu từ lúc nào thế.
“Anh?” Lúc , Giang Chỉ khẽ ló đầu , tò mò Lục Cẩm Xuyên.
Lục Cẩm Xuyên điên cuồng lắc đầu.
Rón rén nhích chân . “Suỵt!”
“Anh, thế? Ba tới ?” Giang Chỉ bộ dạng của trai, đầu nhóc thấy đó, nên nhóc đành nhỏ giọng hỏi, “Nếu đến là ba, thế chúng cần sợ, chúng gọi chú cảnh sát tới là mà.”
Trong mắt Giang Chỉ, cảnh sát ở đây một hình tượng vô cùng huy hoàng.
“Cái !” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ xong, liền trừng mắt cô nhóc một cái, kéo cô nhóc qua hẳn một bên, nhỏ giọng lên tiếng.
Giang Chỉ tự hỏi, vì nhỉ?
Cái ??? Vậy ở bên ngoài là ba ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-200.html.]
“Lục Cẩm Xuyên, nếu cháu còn , thì ông chỉ thể tìm cạy khóa thôi!”
Đạo cao một thước ma cao một trượng, đang bận trốn, nhất quyết lên tiếng, nhưng vẫn như cũ cách nào.
Thanh âm phẫn nộ của ông ngoại lọt tai, Lục Cẩm Xuyên liền thở dài một .
“Nhóc con , nếu lát nữa xảy chuyện gì, nhất định chạy ngoài đỡ cho , nhớ kỹ, lát nữa thật sự động tay động chân, cũng thể báo cảnh sát, hiểu ?”
“Em , .”
“Phải nhớ nhé, lát nữa mà gặp nguy hiểm, thì giúp đấy.”
Lục Cẩm Xuyên nhắc nhắc mãi.
“Dạ.”
Lục Cẩm Xuyên gật gật đầu, ừm, .
Nghe bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng phá cửa, loảng xoảng, loảng xoảng, Lục Cẩm Xuyên tiếp tục hít một thật sâu.
“Tới đây, tới đây!”
Lục Cẩm Xuyên chậm rãi bước từng bước, mở cửa, ông ngoại đang mặt, lập tức dịu dàng , “Ông ngoại, là ông hả? Sao ông đến đây?”
“Ồ! Mới nãy gì, mở cửa?”
“Cháu chẳng chỉ mới thấy đây ?” Lục Cẩm Xuyên khà khà.
“Đừng giả bộ gì, ông còn cái đức hạnh đó của cháu . Hừ!”
Ông lão khịt mũi.
“Tránh , ? Lão già chào đón hả?” Ông Thầm Lục Cẩm Xuyên hừ thêm tiếng nữa.
“Ông, mời , mời ông .” Lục Cẩm Xuyên vội vội, vàng vàng .
“Không dám là . Đây, đem đồ .”
Đến lúc , Lục Cẩm Xuyên mới thấy chiếc vali bên vệ sĩ, theo ông ngoại nhà .
“Ông ngoại, đây là gì thế?” Lục Cẩm Xuyên nhỏ giọng hỏi một câu. Chắc như nghĩ nhỉ.
“Ồ! Cái gì ? Nghe đây, từ lúc trở , ông sẽ ở nhà cháu một thời gian.”
“Hả???” Sắc mặt Lục Cẩm Xuyên nứt toạc.