Lúc Giang Chỉ , thấy một ông lão cực kỳ uy nghiêm, ông lão nghiêng đầu, bắt gặp dáng vẻ của cô bé, mặt liền nở một nụ méo mó, tựa như con sói xám xa đang thèm thuồm con thỏ trắng nhỏ xinh .
Đáng sợ vô cùng.
Giang Chỉ gấp gáp chui lưng Lục Cẩm Xuyên, trốn!
Lục Cẩm Xuyên khuôn mặt như gặp thâm cừu đại hận của ông già nhà nhưng cố chấp tươi , thật sự khiến thể che mặt, ôi hổ thật.
là còn chút thể diện nào nữa cả, hôm nay, ông ngoại hề hước thế nhỉ? Không thấy là dọa sợ Giang Chỉ ?
“Ông ngoại , ông vẫn nên khép miệng , nụ của ông, cháu cảm thấy bản như đang gặp ác mộng . Ông hệt như kế của bạch tuyết .”
“Cháu bậy cái gì thế hả!” Ông Thẩm gầm lên.
Sau đó, bỗng thấy Giang Tiểu Chỉ chậm rãi , chắn mặt Lục Cẩm Xuyên, cánh tay dang hệt như đôi cánh của của con gà mái nhỏ, : “Ông mắng cháu!”
Nhìn ánh mắt đề phòng của Giang Chỉ, ông lão ho khụ khụ vài tiếng, “ Ông tuổi cao, lỗ tai còn nhạy nữa, cho nên âm thanh lúc chuyện khá là lớn, Chỉ Chỉ đừng trách ông nha, ông ngoại cố ý nạt con .”
“Thật ạ? Anh.” Vẻ mặt Giang Chỉ mơ hồ Lục Cẩm Xuyên.
Lục Cẩm Xuyên thấy mắt uy h.i.ế.p của ông cụ, “ , ông ngoại đúng đấy, Chỉ Chỉ , đây là ông ngoại, mau đến chào ông .”
Giang Chỉ thấy chính là ông ngoại của , thì nhanh chóng nhe răng, vui vẻ : “Ông ngoại, cháu là Chỉ Chỉ.”
Ông Thẩm hướng mắt về phía dáng vẻ ngoan ngoãn của Giang Chỉ, cảm giác thích cô bé , hơn thằng nhóc Lục Cẩm Xuyên nhiều đó.
“Chỉ Chỉ ngoan, đúng là cháu ngoại của ông, lớn lên xinh thế mà. Nào, Chỉ Chỉ, ông mang quà đến cho cháu đây.”
Hiếm khi ông lấy món quan tặng với gương mặt hạnh phúc như .
Vừa đến đó, Giang Chỉ nhanh chóng lắc đầu. Đồ của ông ngoại, nhóc thể lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-202.html.]
Ông Thậm lập tức buồn bực.
“Sao ? Không thích đồ của ông ngoại ?” Ông lão Thẩm Giang Chỉ hỏi.
“Không , ông ngoại. Chỉ Chỉ thích, nhưng mà, Chỉ Chỉ càng hy vọng ông sẽ tặng mấy thứ đó cho trai hơn.”
Giang Chỉ nghĩ, cô bé thể tự tiện nhận đồ của khác . Đặc biệt là những thứ vốn thuộc về trai, nếu thật sự đưa cho cô nhóc, cô nhóc sẽ cảm thấy bứt rứt.
Như thế sẽ khiến Chỉ Chỉ cảm thấy bản như cướp đồ của khác .
Cô bé dứt lời, ông Thẩm càng thiện cảm với Chỉ Chỉ, dù ở tuổi , những đứa trẻ hiểu đạo lý, đền ơn đáp nghĩa, khá hiếm. Xem , đứa nhỏ giáo d.ụ.c khá , là một bạn nhỏ ngoan ngoãn.
“Đây là quà gặp mặt của ông dành cho cháu, nếu cháu lấy, ông sẽ cảm thấy buồn đó.”
Lúc , Giang Chỉ liếc mắt về phía Lục Cẩm Xuyên.
Ông Thẩm tuy là như , nhưng ánh mắt khỏi lia qua Lục, hiệu cho nhanh chóng xử lý chuyện , từ khi nào, tặng quà cho cháu ngoại khó đến chứ.
“Không , Chỉ Chỉ, ông ngoại tặng cho em, em cứ nhận , lớn lên, báo hiếu thật cho ông ngoại là .”
Lục Cẩm Xuyên dùng kịch bản cũ nữa, quyết định đem cái , thuyết phục Giang Tiểu Chỉ.
“Cháu chắc chắn, ông ngoại, , cháu sẽ chăm sóc cho ông thật .”
“Được! Được, , Chỉ Chỉ nhà chúng ngoan quá, giống ai đó, chỉ cho ông lão bực .”
Nói đến đây, ông Thẩm bỗng bực , bởi vì ông chợt nhớ đến hành động đó của Lục Cẩm Xuyên. là tức c.h.ế.t mà.
“Anh xem, ngày nào là việc đàng hoàng, chẳng như Chỉ Chỉ, từ sáng đến tối, luôn chọc giận ông lão đây.”
“Ông, ông thể như , cháu ngoan như Chỉ Chỉ, lời như Chỉ Chỉ, nhưng cháu cũng gây họa.”
“Cháu chọc giận ông lúc nào? Cháu thật sự yêu ông đấy, ông như cháu cảm thấy buồn.”