Anh trai t.h.ả.m thật nhỉ?
“Cháu nè ông, cháu gái ngoại của ông đang đó kìa! Ông chẳng lẽ nên chú ý hình tượng một chút ?”
Nghe đến đó, biểu cảm của ông lão phút chốc ngỡ ngàng, thu liêm sức lực, nhanh chóng đập Lục Cẩm Xuyên vài cái, “Cái đó, vô dụng với ông đây thôi!”
Ông Thẩm vội vàng Giang Chỉ, gương mặt lộ nụ : “Đừng trai nhảm gì, ông ngoại luôn dịu dạng đó.”
Giang Chỉ gật đầu: “Cháu ông nội , trai chắc chắn là cho giận ông , lời ông, thì là bé ngoan.”
Nghe thấy giọng ngoan ngoãn của Giang Chỉ, ông Thẩm cô nhóc, con bé thật sự quá lời, ông nghĩ đến tên nhóc thối nữa, khiến nhọc lòng.
“Thấy , nhóc Giang ngoan hơn nhiều, hiểu chuyện hơn , lời hơn, xem, nuôi ích lợi gì chứ.”
Phút chốc, ông Thẩm tiếp tục bùng phát thêm nữa.
Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản chọc cho tức c.h.ế.t , lão già thối. Sao thế chứ, để ý đến ông nữa.
“Có đang thầm ông hả?”
“Cháu dám, ông lợi hại thế mà, cháu dám .”
“Không dám thì chạy nấu cơm , đừng để ông đây động tay động chân.”
“Vâng, cháu .” Khóe môi Lục Cẩm Xuyên giật nhẹ.
Sau đó, phòng bếp trở thành khu vực hưng chịu tai họa nặng nhất.
Ông Thẩm Lục Cẩm Xuyên chỉ đạo:
“Ôi, xem gì kìa, đầu tiên là đun chảo nóng mới cho nguyên liệu .”
“Sao thể một đưa cháu ngu ngốc như chứ?”
“Hố, hố, ông đây, ông gì?”
“Ông ngoại, cháu thật sự thắc mắc, một lông bông giống ông vợ thế? Bà ngoại thích ông bằng cách nào?”
Lục Cẩm Xuyên dứt câu, một cú đập ót liền giáng ngay xuống .
“Bây giờ, đàn ông khuynh hướng bạo lực tăng lên .” Lục Cẩm Xuyên tấm tắc vài tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-205.html.]
“Ồ!” Ông Thẩm khinh thường Lục Cẩm Xuyên.
“Chỉ là , thật khiến ông đây chua xót, vì lo lắng cho ông già , thì bằng xem, vai thể gánh, tay thể khiêng, lớn lên hệt như một tên mặt trắng, thật , con gái nhà ai sẽ để lọt mắt xanh nữa.”
“Ha! Vậy thì sợ ông thất vọng , thích cháu nhiều.”
“Thế ? Thích ! Bỏ cái bộ lọc của fans hâm mộ thì sẽ còn bao nhiêu thể chịu đựng chứ! Nếu cảm thấy bản năng lục, thế bây giờ còn kết hôn? Vẫn chỉ là một con ch.ó độc hả.”
“Cháu…….”
Lục Cẩm Xuyên định phản bác vài câu, nhưng gì ông Thẩm nhanh chóng đ.á.n.h gãy:
“Ôi, đừng nữa, nhanh nồi kìa.”
Lục Cẩm Xuyên tức giận kêu lên một tiếng!
Bữa sáng rốt cuộc biến thành, một đống thực thể hắc ám!
“Ôi, xem đây là gì thế cho cho gì thế, còn thể ăn hả? Đồ đều là cái m*ng .”
Trên bàn ăn.
Ông Thẩm tiếp tục phỉ nhổ kỹ năng nấu nướng của Lục Cẩm Xuyên thêm một nữa.
“Ông ngoại, ông khát , đây, uống nước .” Lục Cẩm Xuyên vội rót cho ông Thẩm một cốc nước, uống nước xong, ông lẽ sẽ tiếp tục nữa.
“Hừ!” Ông Thẩm hất thẳng tay Lục Cẩm Xuyên , “Ông đây già, trình độ vẫn , cần lệ với ông đây.”
Ông Thẩm gắp một miếng trứng bỏ miểng, tíc tắc , gấp gáp phun , “Phụt! Phụt! Phụt. Cái gì thế ? Cái kỹ năng , còn kém lắm.”
Khóe miệng Lục Cẩm Xuyên khẽ giật.
Giang Chỉ trộm quan sát cách hai ông cháu bọn họ tương tác với , coi như là , tính cách của trai là di truyền từ ai, vốn là giống y hệt ông ngoại.
Vât vẻ lắm mới xong bữa cơm, Lục Cẩm Xuyên lôi Giang Chỉ:
“Đi, , dẫn em học.”
Sau đó, đợi Giang Chỉ trả lời, Lục Cẩm Xuyên kéo tay Giang Chỉ chạy khỏi phòng.
“Chạy lẹ, chạy lẹ.”