Ông cụ tin nhắn mà cô nhóc fwri cho một với vẻ mặt tiếc hùi hụi.
Sau đó, càng xem càng đúng, đặc biệt là câu cuối cùng.
Sau đó ông cụ trả lời .
"Có vấn đề ở chỗ Lục Cẩm Xuyên , cháu gái, cháu cái gì thì cho ông , ông thật sự cảm ơn cháu."
Sau đó liền thấy Chu Mạt trả lời:
"Ông ơi, chuyện cụ thể ông nên hỏi Lục Thần ạ! Cháu cảm thấy chuyện để Lục Thần tự thẳng với ông thì hơn."
“Rốt cuộc cháu giấu ông chuyện gì!” Ông cụ bắt đầu chất vấn Lục Cẩm Xuyên.
"Cháu giấu ông cái gì? Ông đừng suy nghĩ lung tung." Lục Cẩm Xuyên lớn tiếng đáp , trong lòng chút thẹn quá thành giận.
"Sao cháu phản ứng lớn như ? Có cháu thích nào đó nên thích ?"
Một lúc lâu , ông cụ Thẩm đột nhiên câu .
“Không chuyện như .” Lục Cẩm Xuyên mất tự nhiên .
mà, hiển nhiên, ông cụ Thẩm tin điều đó:
"Vẫn còn giấu diếm ông, cho cháu , cô nhóc kể hết cho ông ! Cháu thích..."
Ông lão còn kịp xong, Lục Cẩm Xuyên nhảy dựng lên: “Đừng cô gái bậy, cháu thích…”
“Kính kong… Kính kong”
Cùng với lời ông cụ vang lên, tiếng chuông cửa cũng đột nhiên vang lên.
“Vậy cháu mở cửa.” Lục Cẩm Xuyên nhân cơ hội , nhanh chóng chạy .
mới mở cửa , thấy tới, Lục Cẩm Xuyên đột nhiên đổi sắc mặt, "Sao tới đây?"
Lục Cẩm Xuyên bất mãn Thôi Hạo Bạch.
“Đi mau, mau.” Lục Cẩm Xuyên bắt đầu đẩy ngoài.
“Là ai đó?” Ông cụ Thẩm động tác lén lút của Lục Cẩm Xuyên, lên tiếng hỏi.
“Không ai!” Lục Cẩm Xuyên hề đầu , lớn tiếng đáp một câu, đó tiếp tục đuổi ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-209.html.]
“Anh Lục, ông ngoại tới đây, em tới thăm một chút.” Thôi Hạo Bạch cầm đồ ăn tự tay .
“Không hoan nghênh , nhanh lên , đó là ông ngoại của !” Lục Cẩm Xuyên một câu. Không cần tới xum xoe.
"Thằng nhóc cháu gì đó!”
Trong lúc hai đang dây dưa với , ông cụ Thẩm đột nhiên cửa, chợt thấy Lục Cẩm Xuyên đang lôi lôi kéo kéo với ai đó.
“Chào ông ngoại!” Thôi Hạo Bạch nhanh mắt thấy ông cụ Thẩm, lên gọi to.
“Xin chào, xin chào.” Ông cụ Thẩm thanh niên mặt, trông vẻ là một bé ngoan.
"Lục Cẩm Xuyên, cháu gì , cho nhà."
Lục Cẩm Xuyên lộ vẻ mặt tình nguyện.
"Chào ông ngoại, cháu tên là Thôi Hạo Bạch, là bạn của Xuyên, đây là đầu tiên cháu tới thăm, cháu chút bánh ngọt, mời ông ăn thử." Thôi Hạo Bạch chào hỏi.
"Ôi chao, Tiểu Bạch, tay nghề của cháu quá, Cẩm Xuyên, cháu còn thất thần cái gì, còn mau nhận lấy .”
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” Lục Cẩm Xuyên lẩm bẩm một câu, đó liền đánh.
Lục Cẩm Xuyên trợn trắng mắt, cầm lấy hộp thức ăn về phía nhà bếp.
“Ông ngoại, để cháu cùng cho.” Thôi Hạo Bạch cũng dậy, vẻ mặt áy náy.
“Này, , thôi!” Ông cụ Thẩm nở một nụ khuôn mặt.
Nhìn hai phòng bếp, ông cụ Thẩm lập tức chạy đến phòng Giang Chỉ.
“Ông ngoại.” Giang Chỉ ngẩng đầu.
"Nhóc con, cái đó, bên ngoài một tên là Thôi Hạo Bạch, cháu thằng bé ?"
“Anh Đại Bạch ?” Giang Chỉ , lập tức mừng rỡ, dậy định chạy . Sau đó thì ông cụ Thẩm chặn .
“Ông ngoại?”
"Anh Đại Bạch của cháu thể ngay lập tức . Cháu ở đây chuyện với ông ngoại , về Đại Bạch của cháu ."
Mặc dù Giang Chỉ hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Nhắc đến Đại Bạch, Giang Chỉ thao thao bất tuyệt một đường, quả thật gì .
"Cho nên, Chỉ Chỉ, ý của cháu là Đại Bạch luôn đến chơi, tình cảm ? Hơn nữa một , thằng bé còn ngủ cùng phòng với hai cháu?"