Ban đêm, Lục Cẩm Xuyên trằn trọc ngủ , trong lòng luôn cảm thấy yên tâm về ông cụ.
Ông cụ Thẩm rời nhanh, giống như khi ông đến, vội vàng.
“Anh hai, khi nào thì chúng thể thăm ông ngoại ạ?” Giang Chỉ ông ngoại rời , trong lòng chút buồn bực.
"Không , chờ đến kỳ nghỉ lễ , hai sẽ dẫn em !"
Thật , làn Lục Cẩm Xuyên cũng hiểu ý đồ tới đây của ông cụ. Chẳng qua, nghĩ đến thể của ông cụ, cảm thấy nếu cơ hội sẽ giữ ông cụ thêm một thời gian.
Thời gian, nhanh đến mùa đông. Giang Chỉ cũng sắp nghỉ đông .
Còn Lục Cẩm Xuyên thì bắt đầu chuẩn ngoài việc, "Giang Chỉ, hai sẽ dẫn nhóc ngắm tuyết."
“Được ạ, ạ!” Giang Chỉ với vẻ mặt hưng phấn, đó về phía hai, hưng phấn hỏi: “Anh hai, chúng vẫn sẽ đến còn Bắc Thành chứ?”
Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ như , trong đầu thoáng hiện lên tất cả lịch sử nhục nhã, lập tức mở miệng : "Lần hai sẽ dẫn nhóc nước ngoài, chúng Nhật Bản ngắm tuyết."
“A!” Giang Chỉ đột nhiên mở to miệng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Thật sự thể ?”
Giang Chỉ còn từng nước ngoài nào.
"Làm ? Chờ hai sắp xếp cho em." Lục Cẩm Xuyên hứng thú bừng bừng .
Nói xong, Lục Cẩm Xuyên mới phản ứng , Giang Chỉ vẫn hộ chiếu, vì thế thế lập tức xử lý.
Ngay khi hộ chiếu xử lý xong xuôi, đột nhiên truyền đến tin tức quan trọng kém về ông cụ Thẩm.
Lục Cẩm Xuyên và Giang Chỉ cùng đặt xuống, vội vã đến bệnh viện.
“Ông ngoại, ông thế nào ?”
Nhìn thấy ông cụ, Lục Cẩm Xuyên thở hồng hộc hỏi, rõ ràng thời gian còn , bây giờ đột nhiên trở nên nghiêm trọng như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-213.html.]
“Ông ngoại.” Giang Chỉ ông ngoại giường bệnh, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Không , con sẽ một ngày , dạo ông ngoại vui, các cháu đừng buồn nữa.” Ông cụ Thẩm nhóc con, sờ sờ đầu nhóc con.
“Ông ngoại, ông đừng c.h.ế.t mà.” Nghe lời của ông ngoại Thẩm, Giang Chỉ ngay lập tức kiềm chế , khỏi nhớ tới dáng vẻ của lúc , trong lòng chút sợ hãi.
“Này, đứa nhóc từ , năng lung tung như ?” lúc , một phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên bước từ bên ngoài phòng bệnh.
Giang Chỉ hoảng sợ.
Nhìn thấy tới, Lục Cẩm Xuyên lập tức vui.
"Này, Trương Manh, cô chuyện kiểu gì đấy, đây là em gái của ." Lục Cẩm Xuyên lập tức tiến lên chặn .
"A, hóa là đứa con ngoài giá thú nhà đấy , mang nó đến đây cái gì." Cô gái tên Trương Manh đó lập tức trợn trắng mắt.
“Manh Manh, chuyện đàng hoàng.” Ông cụ Thẩm bảo vệ Giang Chỉ ở bên cạnh. Ông khiển trách với Trương Manh.
"Ông ngoại, ông thật sự bất công đó, cháu cũng sai. Hơn nữa, Lục Cẩm Xuyên, nên mang theo một đứa kéo chân đến đây.”
“Cô lặp một nữa xem.” Lục Cẩm Xuyên Trương Manh càng càng quá xa, ngay lập tức nổi giận.
"Anh dám gì chứ? Lục Cẩm Xuyên, cho , ông ngoại vẫn còn ở đây đó, đây là chỗ để kiêu ngạo. Làm , đ.á.n.h , sợ ."
“Tới thì tới, Trương Manh, chỉ cần một lát nữa cô đừng lóc bù lu lên là .” Lục Cẩm Xuyên hừ lạnh .
“Anh…”
“Được , đừng cãi nữa.” Ông cụ Thẩm hai đứa trẻ như thể bọn họ là kẻ thù của , mỗi gặp liền cãi .
“Nể mặt ông ngoại ở đây, so đo với cô, chúng hẹn gặp .” Lục Cẩm Xuyên nghiến răng.
“Tới thì tới, ai lỡ hẹn đó là cháu.”