Ông ngoại Thẩm hai , đó vẫy tay với Giang Chỉ.
“Ông ngoại!” Hai mắt Giang Chỉ đỏ bừng ông cụ Thẩm, trong lòng cảm thấy bất an.
“Cháu đừng để lời của con bé trong lòng, cô nhóc tính tình khó chịu một ít, ý .”
Ông cụ Thẩm sợ Giang Chỉ sẽ tổn thương tâm lý.
“Cháu , ông ngoại.” Giang Chỉ ôm chặt lấy ông cụ Thẩm, cô bé chỉ là nỡ rời xa ông ngoại.
"Vẫn là Chỉ Chỉ của chúng ngoan, giống như hai con khỉ da ở bên ngoài, từ nay về cháu và hai hỗ trợ lẫn , tính tình của hai cháu tuy cục cằn nhưng tâm địa khá mềm lòng.
Hơn nữa quan hệ của thằng bé với ba cháu , ông , ông yên tâm về thằng bé nhất, nhưng, thấy thằng bé, ông phát hiện thằng bé đổi, ông ngoại cảm ơn cháu đến bên cạnh thằng bé.”
"Ông ngoại, cháu mới là cảm ơn hai, nếu hia, bây giờ cháu là một đứa trẻ nhà cửa." Giang Chỉ cúi đầu, dù cũng ai cô bé.
"Làm thế ? Một bạn nhỏ dễ thương như Chỉ Chỉ, nhiều lớn sẽ thích, nếu như bọn họ thích cháu, đó là bởi vì ánh mắt của bọn họ .”
Ông cụ Thẩm cũng điều tương tự như những gì Lục Cẩm Xuyên đây.
Khi cả hai đang chuyện, đột nhiên một nhóm khác ùa phòng bệnh, dẫn đầu là một đàn ông tròn tròn mập mạp, ăn mặc lôi thôi chạy .
“Ba, ba chứ.”
Ông cụ Thẩm tới với đôi mắt tối sầm, "Mày chạy chơi bời lêu lổng nữa hả?!"
Ông cụ tràn đầy sức sống bắt đầu mắng mỏ tới.
Người đàn ông tên Thẩm Nhạc, sửa sang quần áo:
"Ôi chao, con ba té xỉu, cho nên con mới vội vàng chạy tới đây ? Còn lão tam thì , thật đúng là bất hiếu, chuyện lớn như mà nó cũng tới?”
"Anh hai, lời của , cũng chiết sát em quá . Em cũng nhiều thời gian nhàn nhã thoải mái giống như hai, em xuống máy bay, liền chạy tới."
Lúc , một đàn ông cao gầy bước phòng bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-214.html.]
“Cậu ba.” Lục Cẩm Xuyên nọ, chào hỏi.
“Ôi chao, hình như Cẩm Xuyên cao hơn , lâu lắm chúng mới gặp .
Chỉ điều, ở TV, nhưng thể thường xuyên thấy cháu, thằng nhóc nhà cháu gần đây nổi đến mức hô mưa gọi gió .”
"Cảm ơn khen."
Thẩm Phong ở bên , đó dời ánh mắt nhóc con đang bên giường.
"Đây là Giang Chỉ , là ba của cháu."
“Xin chào ba.”
"Chào, chào! Chỉ Chỉ thật ngoan, đến vội vàng, mang theo quà cáp gì, sẽ tặng bù cho cháu .”
Thần Phong nhóc con nở nụ .
“Cám ơn ạ.” Giang Chỉ nhe răng , gương mặt vui vẻ.
“Anh em trai, nó chẳng qua chỉ là một con nhóc đầu đường xó chợ, đáng giá để em coi trọng như .” Cậu hai Thẩm khinh thường .
Lục Cẩm Xuyên lập tức nổi điên lên, lặp lặp với nhiều , những lời như , khiến Lục Cẩm Xuyên bực bội.
Sau đó thấy vẻ mặt bất mãn của Lục Cẩm Xuyên, hai Thẩm cũng bất mãn :
“Cậu Cẩm Xuyên, cháu cúng đấy, đây là chuyện của nhà chúng , cháu mang con nhóc đến đây gì, nếu để hai tìm một căn nhà cho con nhóc nghỉ ngơi một lát.
Đương nhiên, cháu cũng đừng trách như với cháu, cháu thật sự chút gì.”
Ngay khi cả hai chuẩn cãi , ông cụ Thẩm lên tiếng:
"Lão nhị, bớt một câu, cô bé là ba gọi đến.”