“Hơn nữa nó quan hệ với cha cháu, mà ông yên tâm nhất chính là nó nhưng ông phát hiện nó cũng đổi, ông ngoại cảm ơn cháu đến bên cạnh nó.”
“Ông ngoại là cháu cảm ơn hai mới đúng, nếu hai thì hiện tại cháu là một đứa trẻ gia đình.” Giang Chỉ cúi đầu, dù thì cũng ai cần cô nhóc hết.
“Sao như ? Bạn nhỏ đáng yêu như Chỉ Chỉ thì nhiều lớn đều thích, thích cháu đó là do ánh mắt của bọn họ .”
Ông cụ Thẩm cũng những lời tương tự với Lục Cẩm Xuyên lúc .
Lúc hai đang chuyện thì đột nhiên một đống ùa phòng bệnh, cầm đầu là một đàn ông tròn tròn mập mạp, quần áo xộc xệch chạy .
“Ba, ba chứ.”
Ông cụ Thẩm mắt tối sầm tới: “Mày chạy đến nơi nào lêu lổng ?!”
Ông cụ lưu loát vang dội bắt đầu mắng .
Người đàn ông tên là Thẩm Nhạc sửa sang quần áo:
“Ai da, con đây ba té xỉu, lúc mới vội vã đến đây ? Chú ba , thật đúng là quá bất hiếu chuyện lớn như mà nó cũng tới?”
“Anh hai, những lời của cũng quá đề cao . nghĩ tới ngày thường hai nhiều thời gian rảnh rỗi thoải mái như , đây cũng mới xuống máy bay là chạy tới đây .”
Lúc , một đàn ông cao gầy phòng bệnh.
“Cậu ba.” Lục Cẩm Xuyên , chào hỏi.
“Ai ai, Cẩm Xuyên hình như cao lên , chúng lâu gặp. thường xuyên thể thấy cháu ở trong TV, thằng nhóc gần đây phát triển sự nghiệp đến hô mưa gọi gió nha.”
“Cảm ơn lời khen của .”
Thẩm Phong bên , đó chuyển ánh mắt về phía cô nhóc ở mép giường.
“Đây là Giang Chỉ đúng , là ba của cháu.”
“Chào ba.”
“Được, ! Chỉ Chỉ thật ngoan, tới vội vàng cho nên mang quà gì, bổ sung cho cháu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-216.html.]
Thẩm Phong nở nụ cô nhóc.
“Cảm ơn .” Giang Chỉ lộ hàm răng với vẻ mặt vui vẻ.
“ nè em trai, đó chỉ là một đứa con hoang, đáng để mày coi trọng như .” Cậu hai Thẩm khinh thường một câu.
Lục Cẩm Xuyên lập tức nổi nóng, lời lặp lặp nhiều của cho Lục Cẩm Xuyên là bực bội.
Sau đó vẻ mặt bất mãn của Lục Cẩm Xuyên, hai Thẩm cũng bất mãn:
“Cẩm Xuyên con cũng , đây là chuyện của nhà chúng , cháu dẫn con nhóc đến đây gì, là hai tìm một phòng để cho con nhóc nghỉ ngơi một lát. Tất nhiên, cháu cũng đừng trách cháu, cháu quả thật là một chút gì.”
Ngay khi hai sắp cãi , ông cụ Thẩm lên tiếng:
“Lão nhị, ít một câu, cô bé là do ba gọi tới.”
“Ba, ba cần chuyện giúp Lục Cẩm Xuyên.” Cậu hai Thẩm mang vẻ mặt bất mãn, ông cảm thấy ông cụ nhà chính là bất công.
“Lão nhị, vợ của mày !” Ông cụ Thẩm thoáng qua Thẩm Nhạc, bất mãn hỏi.
“Ai phụ nữ chạy , ba, chúng cần xen cô .” Thẩm Nhạc với giọng điệu cợt nhả.
Sau đó chỉ thấy Ông cụ Thẩm nổi giận:
“Có mày thông báo cho vợ mày ?”
“Con… Con!”
Thấy Thẩm Nhạc do dự thì ông cụ còn cái gì mà hiểu nữa.
Ông thấy đứa con trai thật sự chọc cho ông tức c.h.ế.t. Đây là một bớt lo.
“Lão tam mau gọi điện thoại cho chị dâu hai của mày.”
“Dạ, ba.” Thẩm Phong nhanh chóng trả lời.
Nửa tiếng , một phụ nữ chút tái nhợt dẫn theo một bé tới.
Ông cụ Thẩm lên tiếng: “Nếu tất cả đến đông đủ, bây giờ ba sẽ công bố di chúc.”