Sáng sớm hôm nay, hai bắt đầu chuẩn trang trí ăn tết.
Vì thể hiện khí vui mừng của ngày tết, Lục Cẩm Xuyên quyết định đón một năm mới ý nghĩa, đó chính là cắt giấy hoa dán cửa sổ.
“Anh hai, chúng thật sự tự cắt hả?” Giang Chỉ nghi ngờ Lục Cẩm Xuyên.
“Tất nhiên ! Nhóc xem mạng nhiều bạn nhỏ đều tự cắt như . Chẳng lẽ nhóc còn bằng bọn họ?”
Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ lời thề son sắt mà .
mà giây tiếp theo Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ đ.á.n.h vỡ!
“Anh hai, em lo lắng cho , mà là lo lắng nha!”
Lục Cẩm Xuyên
???
Giang Chỉ thấy hai dường như tin, đó tự lấy kéo nhanh chóng cắt một cái cửa sổ. Dùng để thể hiện trình độ của .
Giang Chỉ tiếp tục :
“Anh hai, đến lượt đó.”
Nội tâm của Lục Cẩm Xuyên trong giờ phút : Thì vai hề là bản .
Sau đó, ngay lúc Lục Cẩm Xuyên cắt giấy dán cửa sổ, chợt một loạt tiếng chỉ huy của Giang Chỉ:
“Anh hai, lúc cắt sai , nên đặt cây kéo ở chỗ .”
“Anh hai, đúng, đúng!”
“Anh hai, cẩn thận một chút, đừng cắt đứt…… A! Cắt đứt!”
Sau đó chợt bang một tiếng, Lục Cẩm Xuyên vỗ cây kéo bàn.
“Không cắt, cắt.”
“Anh hai, ai việc thể bỏ dở nửa chừng? Anh hai một tấm gương.”
Ánh mắt sáng quắc của Giang Chỉ chằm chằm Lục Cẩm Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-220.html.]
Cam!
Cái gì gọi là vác đá nện chân , bây giờ chính là.
Lục Cẩm Xuyên treo vẻ mặt tình nguyện cầm giấy, đó hỏi Giang Chỉ: “Vì nhóc nhóc cắt giấy?”
“Anh hai cũng hỏi nha!” Giang Chỉ đúng lý hợp tình mà !
“Nhóc!” Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản sắp tức c.h.ế.t .
“Cho nên, nhóc còn lý hả?”
“Anh hai, bản cắt thì thừa nhận, đàn ông, các dũng cảm thừa nhận nhược điểm của bản . Điều giống như đá bóng, đá chính là , đá thì cũng cần quá thất vọng.”
“Anh, … chuyện liên quan gì tới bóng đá?” Lục Cẩm Xuyên trợn trắng mắt.
“Bởi vì các đều là nam.”
Lục Cẩm Xuyên cảm thấy Giang Chỉ đang châm chọc , nhưng chứng cứ.
“Ha ha ha ha, hai, đang cắt cái gì ?”
Cuối cùng, Giang Chỉ ngã ngã khi thấy Lục Cẩm Xuyên cầm một cây kéo cắt một hình tứ bất tượng, thật là quá hài hước.
“Anh hai, thật sự quá ngốc nha!” Giang Chỉ Lục Cẩm Xuyên một câu.
“Nhóc cái gì? Nhóc ai ngốc chứ? Giang Tiểu Chỉ công kích cá nhân như .” Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản sỉ nhục.
“Ồ!” Giang Chỉ bĩu môi: “Anh hai, em cảm thấy rõ ràng là em ăn ngay thật mà? Nhìn xem cắt cái thành như , vốn vẻ thông minh cho lắm? Bạn học năm nhất của chúng đều thứ nha.” Giang Chỉ mang vẻ mặt thiên chân mở miệng.
Đột nhiên, Lục Cẩm Xuyên cảm thấy Giang Chỉ ăn tết là đang tới chọc tức .
“Nhóc con hư, thật là ăn tết cho nên hai so đo với nhóc đó.” Lục Cẩm Xuyên hít một thật sâu, hơn nữa báo cho chính tức giận tức giận, nếu cuối cùng bản sẽ tức c.h.ế.t.
“Được thôi.” Giang Chỉ cảm thấy lớn đúng là một chút kỳ lạ, rõ ràng lúc bọn họ bạn thì nhất định tìm một cái lý do.
Cắt giấy dán cửa sổ xong, Giang Chỉ chợt đề nghị: “Anh hai, bây giờ chúng dán nó lên cửa sổ , dán cái ở chỗ , em dán cái ở bên ngoài.”
“Mau lấy , lấy .” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ , lập tức .
Lục Cẩm Xuyên cảm giác nếu ngày đêm thấy cái thứ mà cắt, cảm thấy bản chắc chắn sẽ ngốc c.h.ế.t.