Giang Chỉ trai, thở dài, thật vì trai khăng khăng cho cô nhóc học thêm đến như .
Tiếp đó, Giang Chỉ liền ẩn ý một câu:
“Anh, em cảm thấy bản cần học thêm nữa đây, thành tích hiện tại của em thì thể đ.á.n.h bại các bạn học khác .”
Chỉ Chỉ dứt lời, tiếng của Lục Cẩm Xuyên bỗng vang lên.
“Làm ạ?” Giang Chỉ nhíu nhíu mày.
“Ôi, nào mới nãy còn đấy nhỉ?” Sao xem, bây giờ đang tự luyến ? Đánh bại bạn học?”
“Điều em vốn là điều hiển nhiên, nào em thi, thì đó em cũng đầu khối mà.”
“Được, vì em kiêu ngạo chứ?” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ, cong môi, thể , nhóc con nhà một khuôn mặt dài thật đấy.
Sau đó, để đả kích đến tinh thần lạc quan của cô nhóc, còn khen một câu, “Ừm, thành tích học tập của em, đúng là ưu tú giống hết trai năm đó , cố gắng duy trì nhé.”
???
Giang Chỉ hướng mắt về phía trai, đây là khen nhóc, là trai tự khen thế?
“Đi, về thôi, hôm nay ăn nhiều quá, đều do chiếc tượng của em quá to đấy.”
Lục Cẩm Xuyên xoa xoa chiếc bụng.
Giang Chỉ ông , đây là tiện thể khoe mẽ chứ gì.
Hừ hừ.
“Đi, về.” Lục Cẩm Xuyên bĩu môi.
Sáng sớm hôm , ăn cơm xong, Lục Cẩm Xuyên bắt đầu đôn đốc Giang Chỉ.
“Anh, thật sự em ở thêm chút nào nữa ?” Giang Chỉ ngẩng đầu Lục Cẩm Xuyên.
Rồi, tiếng lạnh lẽo vô tình của Lục Cẩm Xuyên nhanh chóng vang lên, tai nhóc một câu: “Đừng lúc nào cũng trốn học như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-234.html.]
“Được thôi, đồ hống hách.” Giang Chỉ nhếch môi.
Lục Cẩm Xuyên khịt mũi.
Chất lượng phim của Lục Cẩm Xuyên , khán giả cực kỳ thích thú, khi giới truyên thông hỏi về dự định trong tương lai của , thì liền trả lời, sẽ nhận thêm phim thần tượng, ngôn tình lãng mạn nào nữa.
Đang định hỏi lý do, Lục Cẩm Xuyên nhanh nhẹn trích dẫn câu của Giang Chỉ:
“ sợ em gái sẽ giả bộ trẻ trung thêm một nữa!” Tất nhiên, Lục Cẩm Xuyên vẫn đang ôm nỗi tư thù mãi, tan.
“Ha ha ha ha ha!” Tiếng tức khắc vang lên.
Hôm nay, Lục Cẩm Xuyên kết thúc chuyến công tác, khớp với thời gian đón Giang Chỉ tan học.
giờ học, ngay cạnh mép cửa, phát hiện một cô bé đang dùng đôi mắt lạnh lẽo liếc Giang Chỉ.
“Cô bé là ai thế?” Lục Cẩm Xuyên khẽ gương mặt căm thù của cô bé , nhẹ giọng hỏi.
Giang Chỉ ngờ, bao lâu, trai quên béng mất Tưởng Tiểu Mỹ .
“Anh, là Tưởng Tiểu Mỹ.”
“Là ai?” Có , Lục Cẩm Xuyên, vốn chẳng ấn tượng gì.
“Chính là cô bé khiến em gọi phụ .” Giang Chỉ giải thích.
“À. Chính là cô nhóc cục cằn đó đấy hả?”
Lục Cẩm Xuyên đương nhiên là cố ý lớn cho cô bé thấy . Dù , Giang Chỉ mới đ.á.n.h hai thôi mà.
Nhắc tới cái , Lục Cẩm Xuyên đột nhiên ngẫm , đầu tiên Chỉ Chỉ nhà đ.á.n.h , tên nhóc Hứa Hành Chu cũng xuất hiện. Lần thứ hai, vẫn tên nhóc Hứa Hành Chu tham gia.
Đây chính là đang dạy hư Giang Tiểu Chỉ nhà đúng !
Chẳng qua, , dự liệu từ , đầu tiên là chuyện với chủ nhiệm lớp một chút, để giáo viên thể chú ý giữ cách cho hai đứa .
“Đi thôi.” Lục Cẩm Xuyên , kéo Giang Chỉ , đột nhiên thấy cô bé hung hãn chạy đến, vành mắt đỏ hoe, cả giận : “Giang Chỉ, bây giờ vui vẻ , chuyển trưởng đấy, Giang Chỉ, ghét .”
Lục Cẩm Xuyên cô bé bất chợt phóng , vẻ mặt phẫn nộ: “Sao, cho nhóc , đừng tưởng nhóc là con nít mà ông đây mắng nhé!”