Lục Cẩm Xuyên bên Giang Tiểu Chỉ phát biểu, tâm tình vô cùng thoải mái, ăn từng miếng từng miếng một, “Ừm, ngon thật.”
“Anh, ăn nhiều thêm tí, là múc một ít của em qua cho .”
“Haizz, đủ , em tự ăn .”
Nhìn Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên bỏ một miếng mì to miệng nhai, hỏi:
“Trong lòng em, tới luôn hả?”
Giang Chỉ trai, đôi chút chần chờ, đó : “Mặc dù, bình thường bắt nạt em, khá độc miệng, đôi lúc còn tự luyến nữa.”
“ mà, em cảm thấy là ưu điểm, mặt , và đương nhiên, đầu óc cũng quá tệ.”
Nghe Giang Tiểu Chỉ xả một xong, khóe miệng Lục Cẩm Xuyên bỗng giật giật, “Lần , em cần mấy lời như thế nữa , cái gì mà đầu óc tệ, chỉ thông minh của trai em cao đấy.”
“Không là một câu như ? Rõ ràng thể dựa ngoại hình, nhưng cứ nhất quyết kiếm cơm bằng thực lực .”
“Ừ.” Giang Chỉ gật đầu, gì cũng đúng.
Xử lý hết đống thức ăn, Lục Cẩm Xuyên dẫn Giang Chỉ đến công viên, đến khu trò chơi, lẽ là Lục Cẩm Xuyên chơi, nên liền dẫn Giang Chỉ theo.
Bung xõa cho đến khi màn đêm buông xuống.
Đã lâu Lục Cẩm Xuyên vui vẻ điên cuồng như , “Vui ?”
“Vui ạ.” Đôi mắt Giang Chỉ sáng lấp lánh.
“Anh trai, nhất.” Cái miệng nhỏ của Giang Chỉ ngọt ngào . Cô nhóc tiếp tục chỉ tay một khung cảnh cách đó xa, lên tiếng.
“Anh, nhanh kìa, gần đó hát kìa.”
“Hả.” Lục Cẩm Xuyên giả ngu.
“Anh, , em hát.” Vẻ mặt Giang Chỉ cầu xin ngước lên Lục Cẩm Xuyên, “Xin đó.”
“Thiếu chân thành.”
“Anh, , em nhất mà, em hát.” Giảng Chỉ sốt ruột cầm lấy tay của Cẩm Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-236.html.]
“Được , , em cầu khẩn như thế, đành đáp ứng .” Lông mày Lục Cẩm Xuyên giật giật.
“Ồ, .”
Giang Chỉ cứ nhảy cẫng lên.
Tiếp đó, Lục Cẩm Xuyên bẻ cổ áo lên, tiến đến vài câu với đàn ông đang cầm guitar, vài giây , đàn ông liền nhanh chóng đưa micro cho Lục Cẩm Xuyên.
“Đây là bài hát, Lone traveller.” Là bài hát nổi tiếng của Lục Cẩm Xuyên nhiều năm .
Lục Cẩm Xuyên nhẹ nhàng gảy dây đàn, toát thở phóng túng. Một giọng ca mang chút lười biếng cùng quật cường, cất lên.
Một đoạn hát qua , vô tình thu hút khá nhiều , giọng hát của Lục Cẩm Xuyên thật sự cảm động, khơi lên những ký ức sâu sắc nhất của .
Sau khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên, ai ai cũng hy vọng sẽ hát thêm một bài nữa.
Lục Cẩm Xuyên tiếp tục chơi đàn, đổi qua một bài tình ca ballad, “Whispers of Love”.
Giai điệu bài hát phát , chứa đựng đong đầy của xúc. Giang Chỉ ở sân khấu trai, bất chợt cảm thấy, trai nhà vẫn là một đàn ông mét tám đầy khí chất đấy chứ.
“Tốt! Tốt!”
“Bốp, bốp, bốp, bốp.”
Khán giả càng lúc càng nhiều, đó trai hát dạo ban nãy cũng lên tiếng ngỏ ý, hòa ca cùng với Lục Cẩm Xuyên.
Lục Cẩm Xuyên thèm nghĩ ngợi đồng ý.
Sau đó một bản tình ca, vô cùng bùng nổ vang lên.
Ngay lúc Lục Cẩm Xuyên đặt mic xuống, trong đám đông đột nhiên hô to: “Mọi xem, giống Lục Thần ?’’
Anh thấy nhận , liền tức khắc trả microphone, ôm Giang Chỉ, chạy.
Đã lâu, lâu, còn cảm nhận cảm giác chạy trốn là như thế , đúng thật là chút mới lạ.
Chạy một , xa thật xa, Lục Cẩm Xuyên liền thả Giang Tiểu Chỉ xuống mặt đất, bắt đầu thở dốc, phì phà phì phò.
Cảnh tượng Lục Cẩm Xuyên nhớ đến ký ức nhiều năm .
Khi đó Giang Tiểu Chỉ vẫn còn lùn, nhưng bây giờ, là một cô gái nhỏ .