Hai cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.
Giang Chỉ ở trong phòng bếp đột nhiên tiếng thét chói tai của Nana, đó nhanh chóng cửa.
“Nana ?” Giang Chỉ vội vàng hỏi.
Sau đó, chợt thấy ngoài cửa.
“Anh Lạc Dương đến .” Giang Chỉ Tấn Lạc Dương, ánh mắt sáng lên. Sau đó cô bé chú ý tới Tấn Lạc Dương bên cạnh còn một vô cùng trai. , cô bé nhận .
“Em Giang Chỉ.”
“Xin chào, em Giang Chỉ.” Người ở phía cũng một chút dè dặt chào hỏi. “Anh là Trịnh Vãn Châu, hôm nay đến đây thật là quá phiền.”
“Xin chào, đây là bạn của em, Nana!”
Giang Chỉ giới thiệu với hai , ngay lúc sắp giới thiệu cho Nana, chợt thanh âm thét chói tai của Nana:
“Giang Tiểu Chỉ chuyện lớn như , cho tớ, nam thần a, a a a a!”
Toàn Nana là một bộ dạng cô nhóc theo đuổi thần tượng, điên cuồng nhào về phía Giang Chỉ.
“???”
Giang Chỉ bất đắc dĩ gãi gãi tóc, ngại ngùng ngoài cửa, : “Anh Lạc Dương, Vãn Châu, hai tới , mau .”
“Được, .”
Hai bắt đầu buông đồ vật trong tay, đó chỉ Nana đột nhiên mở miệng: “Để đó cho em!”
“Hai đừng nhúc nhích, đều đừng nhúc nhích, để đó cho em tới, em tới phục vụ cho các .”
Nana cầm lấy túi xách trong tay hai , cố gắng kiềm tiếng thét chói tai. Thật sự cố gắng kiềm chế suy nghĩ của , nếu thì tuyệt đối sẽ chuyện điên cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-270.html.]
Giang Chỉ Nana, đó nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Bảo bối mến, thật sự phản ứng nhỏ một chút, thật sự sẽ dọa khác đó, xin bình tĩnh.”
“A a a a a! Cậu hiểu! tớ giống , mà chung khung hình với hai họ. Vì cho tới, bây giờ mạng CP của họ nổi tiếng bao nhiêu. Tớ chịu , tớ say . Chỉ Chỉ, quả thực quá nghĩa khí.”
“CP gì?” Giang Chỉ ngẩng đầu khó hiểu hỏi.
“Cậu ?!!! Hai nổi tiếng như mà . Cậu thật sự vẫn là địa cầu ?” Nana Giang Chỉ với vẻ mặt trách móc: “Vậy mỗi ngày đều đang cái gì, xem TV ? Không theo đuổi thần tượng ?”
Giang Chỉ lắc lắc đầu, cô bé cảm thấy tinh thần của đặt học tập cũng đủ đây, thì thời gian thể chia cho minh tinh khác.
“Trời ạ! Cậu quả thực là phí phạm của trời.” Nana cho một cái phản ứng.
Giang Chỉ còn thèm để ý lắc lắc đầu.
“Được , . Không với nữa, tớ rót nước cho bọn họ.” Nana lập tức tiến cơ chế phục vụ.
“Chỉ Chỉ, hôm nay em nấu món ăn ngon gì . Thơm như !” Tấn Lạc Dương hiển nhiên quen thuộc với Giang Chỉ nhiều, mở miệng hỏi.
“Chân gà rút xương.”
“Oa!” Ánh mắt của Tấn Lạc Dương sáng lên.
“Chỉ Chỉ, lúc buổi tối cũng ăn cái gì, ăn ở nhà của em .”
Tấn Lạc Dương bắt đầu xắn tay áo, đó Vãn Châu ở một bên : “Hôm nay xem như tới trùng hợp, còn thể để cho ăn chực một bữa cơm.”
Hiển nhiên, Vãn Châu vẫn ngại ngùng: “Buổi tối hôm nay chúng tới dạy học ?”
“Dạy học là dạy học, cũng thể chậm trễ chúng ăn cơm nha.” Tấn Lạc Dương thèm để ý .
“Khách sáo cái gì, đây là em gái của , chỗ của , hơn nữa lúc cũng mời ăn ngon ? Nói cho chọn ngày bằng gặp ngày, chúng nhất định quý trọng cơ hội hiện tại.” Tấn Lạc Dương vô cùng khách sáo .
“Hiếm khi em gái xuống bếp, hôm nay lộc ăn .” Nhìn Giang Chỉ, của Tấn Lạc Dương đều tản sự tùy ý.
“Vậy cùng đến đây .” Giang Chỉ trả lời.