Thế, mất một lúc, đến tên của cô là gì Lục Thần cũng ?! Gương mặt của cô nàng khẽ nứt, cô cũng flop đến mức đó chứ?
“Là?” Lục Cẩm Xuyên đang mặt đột nhiên đáp lời, thì liền hỏi một câu.
“ tên là Giang Bạch Lộ.” Tuy trong lòng nữ diễn viên nổi sóng, nhưng mặt vẫn cố giữ nụ tiêu chuẩn.
“À!” Lục Cẩm Xuyên xong, khẽ gật đầu. Sau đó về phía cô gái, .
“Chuyện , sẽ tra.”
Không màng ngẩng đầu, hiệu cho nữ nghệ sĩ ngoài.
Cô dáng vẻ của Lục Cẩm Xuyên, phút chốc mất hết hy vọng, cảm thấy bản vốn chỉ là một con ngốc cái gì cũng hiểu, cực kỳ mắng , nhưng chỗ để xả, còn chả thèm để ý đến cô nữa mà, cuối cùng chỉ thể hậm hực ngoài.
Về phía Lục Cẩm Xuyên, căn bản hề đến chuyện .
Chờ khi ngoài, Lục Thần nhanh chóng tìm đến trợ lý Sâm, đó âm thầm nhờ Từ Nghệ hỗ trợ điều tra.
Đối với trong công ty của , tham gia mấy cái quy tắc ngầm kiểu đó, khiến cảm thấy vô cùng ngứa mắt, cách khác chính là hết sức kinh tởm.
Rất nhanh kết quả điều tra gửi đến, hành động của tên quản lý , quả thật khó coi cực kỳ, Lục Cẩm Xuyên nhanh chóng quyết định, trực tiếp đuổi việc , thể xem là sấm rền gió cuốn.
Ngay cả Từ Nghệ cũng Lục Cẩm Xuyên bình tĩnh một chút, dù nhiều chuyện chỉ thể ngầm hiểu, mong thể dùng những biện pháp nhẹ nhàng hơn.
Chỉ là, nếu Lục Cẩm Xuyên đồng ý thì là Lục Cẩm Xuyên , đơn giản là ai cũng thể ngăn cản .
Nháy mắt, đều cho rằng, Lục Cẩm Xuyên là một ngọn lửa lúc nào cũng thể bùng cháy.
Mặt khác, Giang Chỉ cũng trai đang cho công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-287.html.]
Buổi tối, khi trở về, thấy Giang Chỉ tiến đến chỗ Lục Cẩm Xuyên, hỏi: “Anh, ngôi nữa ?” Chỉ Chỉ nhấp nháy mắt trai.”
“Sao ? Anh trai , ngôi nữa, khiến em vui vẻ đến hả?” Lục Cẩm Xuyên bộ dạng của Giang Chỉ, xoa xoa đầu cô nhóc.
Cô nhóc ông nhà , chần chờ một lúc, đó tưng tưng .
“À……. Không hẳn, em chỉ nghĩ, nếu bình thường thì ngày nào em cũng thể thấy .”
Nghe thấy câu của Giang Chỉ, Lục Cẩm Xuyên cảm thấy mặt trời mọc hướng tây .
“Lúc là ai lúc nào cũng luôn miệng phiền phức, bay giờ nhớ ?” Lục Cẩm Xuyên tò mò hỏi.
Tuy , nhưng khóe miệng khẽ khàng nhếch lên.
Giang Chỉ Lục, đó buồn bã lên tiếng:
“Anh ơi, Na Na sắp du học .” Giang Chỉ nhắc đến đây, trái tim bỗng cảm thấy mất mát.
“Hả?” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ, cảm thấy đề tài đổi nhanh, khó hiểu, việc cô bé du học liên quan gì đến !
“Phải rời xa gia đình, Na Na, đau khổ lắm.” Giang Chỉ giải thích, “Sau đó em liền liên tưởng đến bản , nếu em rời xa trai một chút…….. “
Giang Chỉ nghĩ, lẽ cô nhóc cũng rời xa trai, trong lòng tức khắc dấy lên một nỗi cô đơn tràn trề, hoặc là lúc nhóc kịp , trai tìm yêu thương.
Vì thế, Chỉ Chỉ thấy bản cần trân trọng thời gian còn ở cạnh trai hơn nữa.
Nghe Giang Chỉ thế, Lục Cẩm Xuyên bỗng trầm ngâm mất một lúc, tưởng tượng đến chuyện , Giang Chỉ lớn lên cũng sẽ bỏ mà , đột nhiên thể tiếp thu nổi, quen với việc trong nhà luôn một quả bóng vui vẻ .
Lục Cẩm Xuyên cô em gái của , từ khi nào mà lớn đến .