Giang Chỉ bước đến cửa phòng, liền chào đón bởi một câu như của Lục Cẩm Xuyên.
Chẳng qua, Lục Cẩm Xuyên chỉ là hỏi sơ sơ thôi, bàn tay nhanh chóng chỉ về phía chiếc bàn bên cạnh, mở miệng:
“Được , bàn học bố trí sẵn sàng , em cứ đó bài tập .”
Giang Chỉ trai, thật sự cho nhóc một chút thời gian nghỉ ngơi nào ?
Chỉ Chỉ chầm chậm lấy sách vở , quan sát trai một lượt, từ đầu xuống ngón chân. Hôm nay trai mặc vest thật!
Lục Cẩm Xuyên ngẩng đầu, lập tức phát hiện cô nhóc đang lén , đành ho khan một tiếng: “Anh tuấn tú, nhưng bạn nhỏ , mong em tập trung học hành .”
“Ai thèm chứ!” Giang Chỉ ngoe nguẩy đầu, mất tự nhiên .
“Đang công nhận của em trai đó hả?” Lục Cẩm Xuyên nhấc mày Giang Chỉ.
Hừ!
Lúc , Lục Cẩm Xuyên trợ lý thông báo, rằng sắp một cuộc họp.
“Được, qua ngay.” Lục Cẩm Xuyên gật gật đầu.
Giang Chỉ ngước mặt lên hỏi.
“Anh, định họp hả?”
“Ừm, về nhanh thôi, nhưng em , ngoan ngoãn , khi sẽ kiểm tra bài tập của em đấy.” Lục Cẩm Xuyên ném một câu, phắt lưng bỏ .
Bên , ngay lúc Giang Chỉ đang tác nghiệp, văn phòng bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy chị gái trợ lý.
Vài khe khẽ trò chuyện với .
“Nhóc con! Trời ơi, cuối cùng cũng thấy thật , đáng yêu thật đấy.”
“Nhóc con, đến đây, chị đồ ngon cho em .”
“Nhóc con, nhóc con~”
Nghe thấy kêu lên từng tiếng nhóc con, Giang Chỉ ngơ ngẩn hương ngón tay mặt , đang kêu nhóc đấy hả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-289.html.]
Sau đó, Chỉ Chỉ nhanh chóng thấy cảnh tượng bọn họ đồng loạt, điên cuồng gật đầu.
Giang Chỉ gì kéo khỏi phòng.
“Ôi, nhóc con, cần lời trai của em , tuổi của em là tuổi vui chơi, cần biến thành mọt sách như .”
“Chính là……..” Giang Chỉ xong mọt chị gái khác cắt ngang.
“Không , trai em mở cuộc họp cũng mất một lúc, chúng thừa lúc, nghỉ xả một hồi, chờ đến khi nào cuộc họp kết thúc, chúng về .”
“Chị bảo bối thông minh như nhóc, thể vì chút thời gian mà thành tích tụt dốc chứ.”
Giang Chỉ , tâm tình bắt đầu ngo ngoe rục rịch, , gật đầu lia lịa, “.”
“Nhóc con, đây, chị chuẩn đồ ăn vặt đấy, nhanh xem ngon .”
“Cái túi thủ công là chị cố ý cho em đấy, em xem thích .”
“Nhóc con, mau cái của chị , cái hơn cái của bọn họ nhiều.”
Tích tắc, Giang Chỉ quà tặng của cho choáng ngợp, nhóc ngờ bản chào đón nhiệt tình như thế.
Có thể là khiến cho cô bé cảm thấy, thụ sủng nhược kinh.
“Cảm ơn các chị.”
“Khách sáo gì, nhóc con, bọn chị đều là fan của em đấy, tiếc khi xem chương trình của em nữa, nhưng, , nhóc con của chúng nhất định sẽ trở thành một nhà khoa học vĩ đại, giúp bọn chị nở mày nở mặt.”
Bọn họ đều là thành viên trong nhóm tiếp ứng của Giang Chỉ, bình thường vẫn luôn giữ gìn nó, khiến Giang Chỉ bất chợt cảm động vô cùng.
Sau đó, nhanh chóng công việc của , khung cảnh trở nên hết sức đẽ, hài hòa vô cùng, chỉ là một giọng , đột ngột vang lên:
“Mấy đang gì thế? Giang Tiểu Chỉ, em ở đây!”
Miếng bánh quy Giang Chỉ đang cầm, bụp, rơi xuống, lúng túng về phía trai, là trai cuộc họp ? Sao về sớm thế.
“Anh?” Giang Chỉ khó hiểu Lục Cẩm Xuyên.
“Sao? Anh nên về đúng lúc hả? May mà về nhỉ, nếu thể thấy một cảnh như .”