“Xảy chuyện gì?” Trợ lý nhỏ Tấn Lạc Dương, ngại ngùng mà một câu: “Chuyện , đêm nay thầy ăn cái ???”
“Ồ!” Tấn Lạc Dương thấy trợ lý nhỏ lo lắng, khóe môi nhếch lên một cái, đó ở mặt trợ lý, chợt nhét chân giò hun khói trong miệng: “Thật ngon!”
Trợ lý nhỏ đột nhiên cảm thấy những gì đều vô ích.
Giang Chỉ cũng treo vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó chỉ thấy Tấn Lạc Dương mang vẻ mặt dạy dỗ: “Anh cảm thấy nhân sinh của chúng thể nhiều lựa chọn, ví dụ như ăn thịt, cảm thấy ăn một bữa cũng vui vẻ nha! Hơn nữa, cùng lắm thì ăn xong giảm cân là mà? Con trai vốn khổ như thế, nếu chúng ăn nhiều một chút thì bây giờ chứ?” Tấn Lạc Dương năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“ , em cảm thấy ăn thịt cũng .” Quan niệm của Tấn Lạc Dương khiến cho Giang Chỉ tán thành. Bởi vì hai của Giang Chỉ vì duy trì dáng , đôi khi chỉ ăn trái cây, ăn thịt, cô bé cảm thấy một đứa con trai nỗ lực mập lên nha.
“Thấy , việc gì.” Tấn Lạc Dương hắc hắc. Sau đó Giang Chỉ còn mở miệng : “Chỉ Chỉ, hôm nay cho em một câu gọi là đời đắc ý nên tận tình vui vẻ, nghĩa là lúc chúng còn sống thích cái gì thì , để tiếc nuối liền .” Lạc Dương bắt đầu dạy học.
“Thật ngon!” Tấn Lạc Dương bên còn nhét một cây khoai tây chiên trong miệng, chấm một chút sốt cà chua, đó ăn một cách ngon lành.
Trợ lý nhỏ hành động mắt, trong nháy mắt cảm thấy tan vỡ, vì Tấn Lạc Dương ở mạng và thực tế trong công ty là khác chứ?
Chuẩn xác mà Tấn Lạc Dương chân thật còn một chút ấu trĩ.
Tấn Lạc Dương ở mạng thành thạo, giống như một chuyên nghiệp. mà nguyên nhân trong đó chính là bởi vì trong cuộc sống Tấn Lạc Dương triển lãm bản chân thật nhất, cần khát vọng, nếu thì như sẽ sống mệt.
Tấn Lạc Dương đưa một ly sữa đến mặt Giang Chỉ: “Ăn ngon ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-293.html.]
“Oa, thật sự ăn ngon.” Giang Chỉ tỏ vẻ lâu ăn hamburger. chỉ bởi vì chiều cao của mà hai cấm cô bé ăn thực phẩm rác rưởi.
“Chậc! Anh cảm thấy suy nghĩ loại chuyện chiều cao thì cơ bản gien chiếm hơn phân nửa, kiến thức thể đổi một phần, nhưng nếu chúng vì đổi mà chịu nhiều khổ thì Giang Chỉ em xem tỷ lệ thành công. Còn , hy vọng em nhớ rõ đôi khi chúng cần cưỡng cầu. Chiều cao mà thôi, cảm thấy cao cao thon thả, lùn lùn đáng yêu.”
Tấn Lạc Dương một loạt.
“Anh Lạc Dương, quá đúng.” Giang Chỉ gật gật đầu với Tấn Lạc Dương.
“Ăn cơm thôi!” Tấn Lạc Dương xán lạn với Giang Chỉ, đó một nữa nhét hamburger trong miệng, ngay lúc đột nhiên một tiếng rống giận.
“Tấn Lạc Dương, ai cho ăn, mau buông hamburger cho .”
Âm thanh phẫn nộ vang vọng bộ nhà ăn.
Sau đó Tấn Lạc Dương vốn còn vui vẻ, trong nháy mắt héo, còn nhút nhát. Quản lý cho hết lời, giây tiếp theo Tấn Lạc Dương nhanh chóng buông đồ vật xuống.
“Thật là to gan minh tinh nữa ? Vậy mà lén lút mà ăn loại đồ vật nhiệt lượng cao như hamburger tức c.h.ế.t .”
Quản lý thật là tức giận Tấn Lạc Dương, cảm thấy một chút danh dự nào hết.
Giang Chỉ chú quản lý liên tục , đột nhiên cảm thấy chị Từ Nghệ đối xử với Cẩm Xuyên vô cùng dịu dàng.
Mỗi ngày tan học gần đây Giang Chỉ đều tới công ty của Lục Cẩm Xuyên điểm danh, đó nhanh quen thuộc với , cũng trở thành cục cưng của công ty.