“Giang Chỉ!” Chỉ thấy một bạn nam vô cùng cao lớn chạy tới mặt Giang Chỉ.
“Đổng Gia Văn!” Giang Chỉ tới, chào hỏi, là lớp trưởng của lớp bên cạnh bọn họ, dáng vẻ vô cùng giống ánh mặt trời, lúc hai bọn họ từng cùng tham gia thi đấu Olympic Toán.
“Bây giờ về nhà hả? Tớ đưa .” Đổng Gia Văn Giang Chỉ mở miệng.
“Không cần, cần, tự tớ về nhà là . Không cần phiền .” Giang Chỉ ngại ngùng mở miệng.
“Tớ cũng tiện đường. Còn , xe nhà hư ? Vừa lúc tớ đưa trở về, hiện tại sắc trời tối càng ngày càng sớm, tớ lo lắng một trở về an .” Đổng Giai Văn xong mặt chợt đỏ lên.
“Tất nhiên tớ cố ý lén chuyện.” Đổng Gia Văn vội vàng giải thích.
“Vậy…”
“Em cần!” Giang Chỉ bên còn kịp trả lời, đột nhiên thấy một bạn nam lạnh lùng từ cổng trường.
“Hứa Hành Chu?” Người tới thấy Hứa Hành Chu thì sắc mặt khó coi, thầy kêu ?
“Anh Hành Chu!” Giang Chỉ Hứa Hành Chu với vẻ mặt xán lạn chào hỏi.
Nhìn bộ dạng của Giang Chỉ, sắc mặt của Đổng Gia Văn một chút khó coi, nhưng nhanh khôi phục biểu tình. Vẻ mặt tươi Giang Chỉ:
“Vậy Giang Chỉ, hiện tại chúng cùng trở về .”
“Ai em cùng trở về, chúng bên xe, em xe của .”
Hứa Hành Chu tất nhiên thể Đổng Gia Văn ý gì? Cậu bé sẽ để cho thanh niên cơ hội chen .
“Giang Chỉ còn chuyện, thể quyết định, hơn nữa Giang Chỉ đồng ý với .” Sắc mặt của Đổng Gia Văn khó coi.
“Em đồng ý với !” Hứa Hành Chu thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-295.html.]
Sau đó trong nháy mắt hai chuyển hỏa lực lên Giang Chỉ. “Em Chỉ Chỉ, em với ai?”
“Bạn học Giang Chỉ, mới đồng ý đúng ?”
Trong nháy mắt, Giang Chỉ một chút đau đầu. xét quan hệ quen thuộc của hai , Giang Chỉ vẫn vô cùng rõ ràng: “Cảm ơn nha, bạn học Gia Văn, hôm nay để cho Hành Chu đưa tớ về là .”
Giang Chỉ từ chối , ngay lập tức, trong lòng Đổng Gia Văn khổ sở, chính là cái tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy tới, nếu thì hai bọn họ .
Trên đường nghĩ đến chuyện với Giang Chỉ, Đổng Gia Văn vẫn từ bỏ ý định, vẫn : “Chuyện , Chỉ Chỉ, hiện tại tớ thể chuyện riêng với một lát ?”
“Này, định cái gì?” Hứa Hành Chu mang vẻ mặt vui, bởi vì bé đoán ý đồ của Đổng Gia Văn.
Đổng Gia Văn Hứa Hành Chu mở miệng :
“ cảm thấy đây là chuyện giữa và bạn học Giang Chỉ, còn hy vọng thể tránh .”
“Dựa cái gì mà tránh , cứ ở chỗ , hai lời gì mà cần riêng, nơi thể chứ.”
“Cậu, thật là…” Đổng Gia Văn tức giận chịu , mà hiển nhiên giờ phút , Giang Chỉ vẫn hiểu xảy chuyện gì.
Ngay khi hai giằng co, cuối cùng vẫn là Đổng Gia Văn lùi một bước.
Đổng Gia Văn chuyển ánh mắt về phía Giang Chỉ, đó lấy một thứ trong túi xách :
“Bạn học Chỉ Chỉ, tới một món quà tặng cho .”
Thật Giang Chỉ còn mang vẻ mặt khó hiểu, Đổng Gia Văn tặng đồ gì cho cô bé, dù giữa bọn họ cũng qua gì nha. “Quà thì cần!”
Nhìn Giang Chỉ ngơ ngác sững sờ, để ý đến ý đồ của Đổng Gia Văn, Hứa Hành Chu lập tức , một chút là lạ.
Sau đó cúi đầu Giang Chỉ, chỉ Giang Tiểu Chỉ hiểu, lập tức yên tâm.