“Sao em thể lo lắng chứ? Nếu như xảy chuyện gì ngoài ý thì , phi phi phi.” Nói xong, tự bản Lục Cẩm Xuyên cảm thấy xui xẻo.
Từ Nghệ bộ dạng của Lục Cẩm Xuyên là nhiều lời vô ích, chỉ thể là an ủi hai câu, hai đợi Giang Tiểu Chỉ trường thi.
“Người đều , buổi trưa chúng tới đây .” Nhìn thấy phụ dần dần rời , Từ Nghệ cũng với Lục Cẩm Xuyên.
hiển nhiên Lục Cẩm Xuyên vẫn là lo lắng:
“Em vẫn nên chờ ở đây . Mặc kệ thế nào, chúng việc gì cũng trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lần thi , chính là quyết định học ở trường học nàu, trường cấp ba thì giống cấp hai .”
“Được , cứ chờ ở đây .” Từ Nghệ bĩu môi Lục Cẩm Xuyên, đó tự xoay , cô coi trọng, mà là cần thiết.
Trong nháy mắt tiếng chuông thi xong vang lên, Lục Cẩm Xuyên thở dài nhẹ nhõm một , Giang Chỉ thấy , nhanh chóng chạy tới:
“Anh hai vẫn luôn chờ em ở chỗ hả?”
“Không , cũng là mới đây. Đi thôi, chúng về nhà.” Lục Cẩm Xuyên lời thật.
Về đến nhà, Từ Nghệ bên chuẩn cơm trưa xong. Thật sự là Từ Nghệ thể chịu đựng kỹ năng nấu nướng của Lục Cẩm Xuyên, chỉ thể tự tay.
“Tới, uống một chút canh, đó buổi trưa ngủ một giấc.” Lục Cẩm Xuyên bên dặn dò.
“Dạ.” Giang Chỉ cũng hai tương đối lo lắng, thế là vô cùng ngoan ngoãn mà nhận lấy canh uống, đó nghỉ ngơi.
Nhìn Giang Chỉ rời , Từ Nghệ vỗ vai Lục Cẩm Xuyên một cái: “Được , bên cũng mệt mỏi cả ngày , cũng nghỉ ngơi một lát.”
“Không cần!” Lục Cẩm Xuyên theo bản năng từ chối.
“Cậu xem bộ dạng hiện tại của là gì, uể oải phấn chấn, còn tường thi là đó, mau nghỉ ngơi, ! Tới thời gian thì sẽ gọi . Mau qua bên cạnh, đừng để đến lúc đó bởi vì cho Giang Tiểu Chỉ phân tâm.”
Lục Cẩm Xuyên vốn là cho dù gì cũng chịu, vẫn là một câu cuối cùng của Từ Nghệ tác dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-302.html.]
“Được, chị nhất định nhớ rõ coi chừng thời gian.” Lúc khi Lục Cẩm Xuyên còn quên dặn dò.
“ !” Từ Nghệ suýt chút nữa trợn trắng mắt, khi nào thấy cô đáng tin cậy chứ, cô cho yên tâm chứ?
Thật là lúc Từ Nghệ nhịn nghĩ đến lúc Lục Cẩm Xuyên tự thi, đó gọi là một bộ dạng bình tĩnh, một ngày còn ngoài chơi . Hiện tại, haiz!
Thôi , đây cũng coi như là cuộc đời đổi, chuyện nên đến luôn là sẽ đến.
Lục Cẩm Xuyên trở về phòng ngủ, nhắm hai mắt , đó yên tâm dậy lấy di động đặt báo thức, lúc mới xuống.
Lục Cẩm Xuyên vẫn ngủ yên, điều cuối cùng cũng coi như chợp mắt một lát.
Sau đó hai ngày thi tiếp theo, Lục Cẩm Xuyên vẫn như . Mỗi ngày đều tương đối lo lắng ẩm thực của Giang Tiểu Chỉ, còn lo lắng một vấn đề kỳ lạ.
từ khi Giang Chỉ khỏi trường thi, Lục Cẩm Xuyên cũng hỏi một câu thi thế nào.
Tiếng chuông cuối cùng vang lên, lúc Lục Cẩm Xuyên mới coi như yên tâm.
“Được , lo lắng như , lúc thể yên tâm , cuộc thi của con bé cho sốt ruột quá sức.”
Từ Nghệ lắc lắc đầu Lục Cẩm Xuyên, khẽ .
“Đây chính là chuyện lớn!” Lục Cẩm Xuyên hừ một tiếng.
Ngay khi hai chuyện, một trận ầm ĩ truyền tới.
“Ai da, cuối cùng cũng thi xong , thật là quá sốt ruột.”
“Cám ơn trời đất, trở về cần thắp một nén nhang cho Bồ Tát.”
“Mau xem con gái của chúng một chút còn chứ?”