“A a a a! Giang Tiểu Chỉ! Em thật là quá tuyệt vời, thi em đầu tỉnh! Trâu bò! Nhóc con của chúng quá ưu tú.”
Lục Cẩm Xuyên ôm chặt Giang Chỉ, thật sự quá tự hào.
Trâu bò!
Lục Cẩm Xuyên cảm thấy . Thế là cư dân mạng cả nước đều năm nay Giang Chỉ thi cấp ba, vẫn là hạng nhất.
“Nhìn thấy nhóc con của chúng ưu tú như thế ?”
“Thời gian trôi qua thật nhanh nha, ngày hôm qua còn xem chương trình giải trí .”
“Oa oa oa! yyds!”
“Mau xem, cha già như Lục Thần đều điên .”
“Nhóc con, là chúng cũng bước giới giải trí , thật sự lúc nào cũng thấy tin tức của nhóc con.”
“Không nghĩ tới ở mạng còn thể tin tức của Chỉ Chỉ, chúng vĩnh viễn sẽ nhớ rõ em nha, fans dì vĩnh viễn yêu em.”
“Thật hổ là một nhà học bá, xem gen của nhà Lục tổng quả thực là vô địch!”
Lục Cẩm Xuyên bên cũng thật sự chú ý hướng mạng, vẫn luôn chuyện với . Ngay lúc , đột nhiên thấy bình luận . Lục Cẩm Xuyên chợt một chút khó chịu.
Sau đó lập tức đáp lời.
Lục Cẩm Xuyên trai nhất ngân hà vũ trụ: Thành công của chúng đều là bởi vì nỗ lực mà , một chút liên quan nào với vị Lục tổng . @ Giang Nam Nguyệt Hảo: Thật hổ là một nhà học bá, xem gen của nhà Lục tổng quả thực là vô địch!
Lục Cẩm Xuyên tất nhiên sẽ thừa nhận gien, đặc biệt là gen của nhà lão Lục, và Lục Kiến Hành quan hệ gì hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-304.html.]
Vừa nhắc tới Lục Kiến Hành, thì Lục Kiến Hành lập tức gọi điện thoại đến đây.
, Lục Kiến Hành lớn tuổi như , nhưng vẫn còn sống. Hơn nữa sống còn vô cùng dễ chịu.
Lục Kiến Hành cũng lên hot search ở mạng mới , năm nay là kỳ thi cấp ba của Giang Chỉ. Một chuyện lớn như thế mà cũng thông báo cho ông , Lục Kiến Hành cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Thế nào? Có việc gì?” Lục Cẩm Xuyên nhận cuộc gọi của Lục Kiến Hành, ngay lập tức lạnh mặt.
“Tao tìm mày, là tìm Giang Chỉ.” Lục Kiến Hành khuôn mặt thối của Lục Cẩm Xuyên thì nhịn nổi giận.
“Tìm con bé cái gì? Thế nào? Chuyển tiền ! Tài khoản gửi cho ông , trực tiếp chuyển khoản là .” Lục Cẩm Xuyên lạnh lùng .
“Lục Cẩm Xuyên!”
Lục Kiến Hành tức đến chịu : “Thế nào, ngoại trừ đòi tiên tao , thì tao gặp con gái của tao cũng ?”
“Ai da, ông già cũng đừng đặt tội danh cho chứ, từ tới nay ngăn cản ông nha! Hơn nữa, khi nào ông coi con bé là con gái của ông chứ, cần cho ông nhớ chuyện .”
Tất nhiên Lục Cẩm Xuyên tỏ vẻ cũng ngại, nếu Lục Kiến Hành hết lòng bàn cảm tình, thì Lục Cẩm Xuyên cũng thể đáp ứng cho ông .
“Lục Cẩm Xuyên, chuyện giữa chúng là chuyện của chúng , tao hy vọng loại thái độ xen lẫn những chuyện khác.”
Thanh âm của Lục Kiến Hành giống như chuông lớn, lớn tiếng khiển trách.
“Ha, đừng đông tây, hiện tại hát bài cảm tình với chúng , lúc ông ở . Lúc ông bỏ Giang Chỉ , hiện tại thấy lớn tương lai, tới hái quả? Nói cho ông thể! Ông chăm lo cuộc sống của vợ thôi, liên quan tới chúng .”
“Không liên quan! Vậy phí sinh hoạt hàng tháng của Giang Chỉ là ai cho.” Lục Kiến Hành tức c.h.ế.t, hiện tại liên quan tới ông ?! Tất nhiên là nuôi một kẻ vô ơn.
“Thế nào? Lục tổng còn rõ chuyện ? Ông ba của Giang Tiểu Chỉ thì cho phí sinh hoạt nuôi dưỡng con gái vị thành niên, đây là nghĩa vụ ông nên . Đây việc nên ? Sao hiện tại hối hận, đưa tiền ? Vậy đừng trách kiện ông tội bỏ rơi!”