Lòng của Lục Cẩm Xuyên đau xót Giang Chỉ.
“Yên tâm , Lục Thần, em nhất định sẽ chăm sóc Giang Chỉ thật , cứ yên tâm. Từ giờ trở , chúng em chính là bạn bè nhất.”
Lúc Hạ Tịch thò đầu ngoài.
“Được, thời gian đến trong nhà khách.” Lục Cẩm Xuyên mời.
“Anh yên tâm , Lục Thần, em nhất định sẽ.” Hạ Tịch mang vẻ mặt hưng phấn.
“Anh đây.” Tuy rằng trong lòng Lục Cẩm Xuyên nỡ, nhưng con đường Giang Chỉ vẫn tự , bạn bè vẫn để cho con bé tìm hiểu.
Anh nhiều nhất chỉ là tìm chăm sóc nhiều một chút.
Ngay khi Giang Chỉ dọn dẹp đồ vật xong thì bạn nữ thứ ba đến, tên là Lý Sương Sương, là một cô gái béo nhà ở nơi khác, tính cách tương đối hướng nội, đặc biệt thích chuyện.
Là ông bà nổi của cô đưa tới trường học.
Ngay giữa trưa, đang thảo luận ăn cái gì, thì cuối cùng của phòng ngủ chầm chậm bước .
“Chính là chỗ , cất kỹ đồ vật .”
“Cô chủ, mời .” Cửa mở lập tức hai vệ sinh , đó bắt đầu tìm vị trí. Sau đó bước , phía phía ba bốn hầu giúp lấy đồ.
Cuối cùng bước chính là vị đại tiểu thư .
“Chỗ cũng quá nhỏ . Không gian nhỏ như là nới thể ở ? Mấy thể tìm cho một phòng ngủ riêng ?”
Ánh mắt đầu tiên thấy phòng ngủ, thì vẻ mặt của đại tiểu thư nhăn , tỏ vẻ ghét bỏ.
“Cô chủ, thật ngại quá.” Quản gia tuốt đằng cúi đầu xin .
“Thật nuôi mấy tác dụng gì! Còn mau một chút, giúp dọn dẹp.” Đại tiểu thư xong lập tức tìm một ghế dựa xuống.
Nhìn tình cảnh khoa trương như thế, ba khác trong phòng .
“Người là ai ? Tình huống lớn như !” Hạ Tịch nhỏ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-306.html.]
Giang Chỉ lắc lắc đầu, nhưng cô bé định nhiều về vấn đề .
“Sắp đến giữa trưa, vài chúng dọn dẹp một chút, đó đến nhà ăn dạo một vòng.”
“Được.”
“Được.” Nghe Giang Chỉ , đều gật gật đầu.
Xuất phát từ lễ phép, lúc cửa hỏi vị thiên kim đại tiểu thư cùng .
Sau đó chỉ thấy đại tiểu thư mang vẻ mặt cao ngạo và khinh thường: “Cái chỗ rách nát , mới !”
Sau khi xong, lập tức xoay đầu để ý tới đám Giang Chỉ, dường như liếc mắt một cái là bẩn đôi mắt .
“Này, cũng quá lễ phép .” Hạ Tịch lập tức vui.
“Cô là ai chứ! Thật là một thô bỉ.” Mộ Dung Yên lên xuống khóe miệng nhẹ liếc, một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu.
“Này! Cậu cần quá đáng ? Mọi chúng là cùng một phòng ngủ, chúng cũng lòng kêu , thì chứ!” Hạ Tịch nổi giận .
“Cô thật sự quá phiền!” Mộ Dung Yên nhíu nhíu mày, đó nổi giận với mấy đang bận rộn: “Mấy rốt cuộc còn dọn dẹp đến khi nào! Sao còn cọ tới cọ lui, thể nhanh nhẹn một chút ?”
Nói xong còn tính, đó còn dùng tay vẫy vẫy mũi:
“Trong phòng là khí gì ? Một mùi lạ.”
“Cậu cái gì! Con như cũng quá lễ phép , đây là giáo dưỡng của ?” Hạ Tịch lập tức nổi giận.
“Kẻ nghèo kiết hủ lậu ở tới đây chứ!”
"Mấy còn đó thất thần gì!" Mộ Dung Yên dùng vẻ mặt tức giận vệ sĩ.
Các vệ sĩ cũng bày vẻ mặt bất đắc dĩ. Gặp một cô chủ tính tình như , bọn họ cũng thể gì .
nếu như bọn họ động thủ đ.á.n.h , thì điều phù hợp với nguyên tắc việc của bọn họ.
Thế là mấy bọn họ liền tiếp tục do dự, Mộ Dung Yên thấy , tức khắc nổi trận lôi đình.
"Được lắm, các tay ? Chờ đến khi trở về, sẽ bảo ba đuổi hết các ."