Mộ Dung Yên tức giận vô cùng, lên giường, liền bắt đầu mở nhạc lên, bật âm lượng tối đa.
"Này, thể chỉnh âm thanh nhỏ xuống một chút , chúng đều đang học, thấy chúng đều đang học ?" Hạ Tịch là cô rõ ràng cố ý, trong lòng vui.
Mộ Dung Yên thèm quan tâm đến vấn đề .
"Này! Ký túc xá cũng của , thích học thì học , cần để ý tới gì!"
" cái đang quấy rầy đến chúng ." Hạ Tịch tỏ vẻ hài lòng.
"Thì ! Tại thể cho nhạc hả? Nếu như phiền các học tập thì các đến phòng tự học đấy. thật sự các mỗi ngày giả vờ giả vịt ích lợi gì, thật là! Thật là loại già cũng thể nhét ký túc xá."
"Hừ, nếu như ở chung ký túc xá với chúng , thì ngoài , đừng tưởng rằng tình nguyện ở cùng một chỗ với . Không bản lĩnh ? Nếu như bản lĩnh như thì tự khỏi ký túc xá ." Hạ Tịch tức khắc bực bội.
"Mắc cái gì ngoài, ngoài là các mới đúng!" Mộ Dung Yên cảm thấy chính sắp mất hết mặt mũi .
"Nếu như ở phòng ký túc xá , thì nhất định tuân theo quy định của ký túc xá ."
"Mắc cái gì các gì thì chính là cái đó."
"Chưa từng qua, thiểu phục tùng đa ?"
"Chưa từng qua, tóm ở chỗ của thì khả năng." Hai bắt đầu cãi nữa.
Giang Chỉ ngăn cản Hạ Tịch : "Được , đừng tranh cãi nữa!" Sau đó kéo đang giận đến phồng má trợn mắt, Giang Chỉ mở cặp sách , đó lấy từ bên trong một hộp nhựa.
Sau đó Giang Chỉ lấy từ trong hộp một thứ gì đó, đưa cho Hạ Tịch.
"Thứ gì đây?"
"Nút bịt tai." Thứ là do Lục Cẩm Xuyên đặc biệt chuẩn , bởi vì sợ rằng trong ký túc xá ngủ nghiến răng, ngáy ngủ hoặc là nửa đêm ngủ , ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Giang Chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-309.html.]
Ngay từ đầu Giang Chỉ còn cảm thấy thứ vô dụng, nghĩ tới nhanh như thể phát huy công dụng.
Theo lời của Lục Cẩm Xuyên, tất cả phụ nữ đều là tiên nữ.
"Tớ mới cần thứ !" Vừa thấy đồ vật mặt, Hạ Tịch lộ vẻ mặt chán ghét, đeo nó còn tưởng rằng bọn họ sợ Mộ Dung Yên bằng.
mà lời của Hạ Tịch còn xong, Giang Chỉ mở miệng :
"Cái là do hai của tớ tự chuẩn , thật sự ?"
"Muốn, !" Thứ là do Lục Cẩm Xuyên tự chuẩn , nơi nào còn suy nghĩ nào khác, lập tức giật lấy đồ từ trong tay Giang Chỉ.
"Cậu đó!"
Giang Chỉ chia nút bịt tai trong tay hai , đó mấy bắt đầu học tập. Ngược , điều càng khiến Mộ Dung Yên nổi trận lôi đình, đối với cô mà , việc càng khó chấp nhận hơn là tranh cãi với cô .
Mấy bọn họ lập tức bỏ qua Mộ Dung Yên.
Buổi tối, Giang Chỉ từ phòng tắm trở về, về đến ký túc xá liền thấy Hạ Tịch chạy với vẻ mặt hớn hở.
"Giang Chỉ, Giang Chỉ đang tìm kìa, trai tới tìm đến ." Nói xong, Hạ Tịch liền chớp chớp mắt.
"Ừm?"
"Ôi chao, Hứa Hành Chu đó, một của chúng ! Đi mau, mau." Sau đó liền thấy Hạ Tịch đẩy Giang Chỉ ngoài. Sau đó tìm một vị trí vô cùng thuận lợi bên cửa sổ, ngừng chằm chằm xuống lầu.
"Trời ạ, đây chính là một đôi trai tài gái sắc trong truyền thuyết , ông trời ơi? Hai mà yêu , thật sự quá mắt."
“A a a a! Ở bên .” Cách cửa sổ tình huống ở , Hạ Tịch mang vẻ mặt kích động.
Ngay lúc Hạ Tịch ở lầu kích động thì đột nhiên một chen qua. Hạ Tịch thấy là ai thì lập tức lạnh mặt.
Mộ Dung Yên cũng cho Hạ Tịch một ánh mắt nào, ánh mắt âm trầm hai lầu.