Dưới lầu.
“Sao tới.” Giang Chỉ cũng là tương đối giật Hứa Hành Chu.
“Nghe ngày đầu tiên em đ.á.n.h với khác, cho nên xem em thương .”
Hứa Hành Chu đ.á.n.h giá Giang Chỉ từ xuống một cái, vẻ mặt hài hước.
“Thì Hứa Hành Chu mà cũng nhạo em.” Giang Chỉ Hứa Hành Chu, hừ một tiếng, đáng ghét như thế chứ.
“Tức giận? Anh giỡn thôi.” Hứa Hành Chu thật cẩn thận đ.á.n.h giá Giang Chỉ, mở miệng .
“Không, .” Giang Chỉ nhanh chóng lắc lắc đầu.
Hứa Hành Chu Giang Chỉ, lúc nghiêm mặt : “Anh thật sự lo lắng cho em, em lúc thấy tin tức căng thẳng bao nhiêu. Lần việc gì em cho .”
Hứa Hành Chu Giang Chỉ mở miệng, đây là mục đích của Hứa Hành Chu.
“Nói cho cái gì?” Giang Chỉ che miệng .
“Anh giúp em đ.á.n.h !” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ, nghiêm trang .
Giang Chỉ xong lập tức khúc khích, đáng yêu như thế chứ.
“Anh đ.á.n.h giỏi.” Dường như thấy Giang Chỉ tin, Hứa Hành Chu mở miệng .
“Này, chính là học sinh ~ thật sự khó tưởng tượng bộ dạng học sinh đ.á.n.h .”
Giang Chỉ cảm thấy từ trong miệng Hứa Hành Chu chuyện , cũng cảm giác hình tượng.
“Học sinh cũng ảnh hưởng đ.á.n.h , sẽ để cho ai bắt nạt em.” Hứa Hành Chu Giang Chỉ từng lời từng câu, biểu tình nghiêm trọng.
Nhìn bộ dạng của Hứa Hành Chu, Giang Chỉ cũng ngại ngùng: “Thật cũng cần, nhiều năm như vẫn luôn chăm sóc em…”
“Em cần gánh nặng tâm lý.” Hứa Hành Chu Giang Chỉ mở miệng .
Giang Chỉ : “Em , bạn học Hứa Hành Chu. Còn yên tâm , bắt nạt em, em đ.á.n.h giỏi.”
“Được! Em giỏi!” Hứa Hành Chu gật gật đầu. Hứa Hành Chu xong, cảm thấy loại chuyện một chút lệ chứ!
“Trên tay xách cái gì ?” Giang Chỉ trạng thái của Hứa Hành Chu, khụ một tiếng đó sang chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-310.html.]
“Cho em.” Hứa Hành Chu duỗi tay đưa túi cho Giang Chỉ.
“Cái gì ?” Giang Chỉ mang vẻ mặt vui mừng Hứa Hành Chu.
“Ừ… Một ít đồ ăn, mang từ trong nhà đến cho em.” Hứa Hành Chu Giang Chỉ, một chút ngại ngùng mở miệng.
“Thật sự quá !” Giang Chỉ cảm thấy bất ngờ, Hứa Hành Chu thật là một đàn ông ấm áp.
“Cảm ơn.” Giang Chỉ vỗ vỗ bả vai của Hứa Hành Chu. “Thật là em !”
Hứa Hành Chu cảm nhận sức lực của Giang Chỉ va chạm đến của , ý vị sâu xa Giang Chỉ.
“Thế nào? Có em mạnh , sức lực như thể chứ?” Giang Chỉ nhếch lông mày một chút, ha ha.
“Ừ, mạnh.”
Yết hầu của Hứa Hành Chu khẽ nhúc nhích, bộ dạng Giang Chỉ vui vẻ, cảm giác trái tim nhanh chóng nhảy lên vài cái.
“Ha ha, tất nhiên !” Giang Chỉ thoải mái .
Đột nhiên, Hứa Hành Chu mặt của Giang Chỉ, nhóc chạm một chút, đó ma xui quỷ khiến đưa tay tay, nhẹ nhàng chạm Giang Chỉ.
“Hả?” Giang Chỉ chớp chớp mắt.
“Có một mảnh lá cây.” Hứa Hành Chu khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
“A! Rớt ?”
Hứa Hành Chu nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Giang Chỉ: “Ừ, rớt .”
Sau đó, Giang Chỉ chợt thấy Hứa Hành Chu . Trong nháy mắt đó gọi là ngân hà lay động.
“Oa! Hứa Hành Chu, mà .”
Giang Chỉ dường như thấy vùng đất mới , mi mắt cong cong, cảm thấy thật là quá trai: “Hứa Hành Chu, nên nhiều hơn, ? Trời ạ, nếu xuất đạo nhất định hấp dẫn vô cô gái.”
“Được.”
Hứa Hành Chu Giang Chỉ mặt mày vui vẻ mắt, nhẹ giọng một câu.
Hả?
Giang Chỉ Hứa Hành Chu , chần chờ nửa ngày mới phản ứng , đây là đang trả lời câu của .