“Ai, ai bảo tớ mệnh khổ chứ! Làm ! Hai đại học bá như các xin quan tâm ý tưởng của học tra như tớ một chút , một tương lai kế thừa gia nghiệp như tớ, cần bằng cấp cao như gì, chỉ cần tùy tiện mạ vàng cho tớ là , xem ba tớ luẩn quẩn trong lòng như .”
Hạ Tịch phàn nàn.
“Tớ Hạ Tịch, ý nghĩ của cậy như là đúng , tương lai cho dù kế thừa gia nghiệp nhà , cũng nên một học thức cao thể lừa nha. Nếu thì sẽ thật sự biến thành kẻ phá của.” Trư Trư bên một câu.
“Cậu!” Hạ Tịch Trư Trư, bao giờ là thiếu nữ ngoan ngoãn của lúc nữa.
Sau đó, Hạ Tịch chuyển ánh mắt về phía Giang Chỉ, đó chợt Giang Chỉ mở miệng : “Thật tớ cảm thấy Trư Trư đúng, phương pháp của chú cũng tệ, ở chỗ chỉ học tri thức, còn thể mở rộng quan hệ, nơi của chúng đa đều là gia đình , tương lai cũng đều là trợ lực của , khi nào thì thể dùng tới đó!”
Giang Chỉ nghiêm trang .
Vừa Giang Chỉ , trong đầu của Hạ Tịch lập tức chịu nổi những chuyện loanh quanh lòng vòng .
“Chỉ Chỉ, tớ cảm thấy bao giờ yêu tớ nữa. Quá mệt, yêu nữa! Tớ quá khó khăn.”
“Không một câu như ? Gọi là tới tới đó, dù tiền trại hè đóng , còn ít tiền, cho nên bằng hưởng thụ cuộc sống, đối mặt với nó, đó đ.á.n.h bại nó.”
Trư Trư bộ dạng khó chịu của Hạ Tịch, đó cổ vũ .
“Được , còn thể bây giờ chứ! Sau hai đại học bá chăm sóc một học tra như tớ. Không thể bỏ một tớ đó.”
“Yên tâm , Chỉ Chỉ sẽ chăm sóc .” Trư Trư bên bổ sung một câu!
Hạ Tịch??? Còn ai trả lời như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-325.html.]
Cô thật sự hỏi: Lúc đang cái gì chứ? Rốt cuộc bạn bè !
Chiếc xe dần di chuyển đến trại mùa đông, các giáo viên hướng dẫn bắt đầu hô lớn:
“Được , mời các em xuống, sắp tới chúng sẽ sinh hoạt ở trại mùa đông trong vòng hai mươi ngày, hy vọng mỗi một học sinh ở đây đều sẽ cảm thấy vui vẻ, học tập những điều mới mẻ.”
“Mọi nhớ kỹ, chỉ là trường của chúng thôi, còn các trường lân cận nữa, chúng chỉ đại diện cho chính bản mà còn cho chính các trường học, nên là, các em tin tưởng bản sẽ giành chiến thắng .”
“Có!” Các thành viên xe đồng thanh .
“Được, tin tưởng các em!” Sau đó, thầy giáo tiên phong vỗ tay .
Mọi nhanh chóng theo, nhiệt tình hưởng ứng.
Hạ Tịch thấy ai ai cũng vô cùng vui vẻ, hứng thú, chỉ đành thở thườn thượt một , gian nan giơ bàn tay lên, bẹp, bẹp.
Khổ quá, cô khổ quá mà! Bé về nhà.
Tuy nhiên, đó chỉ là màn dạo đầu, từng ngày trôi qua Hạ Tịch càng lúc càng tổ ấm của chính . Hay thể , hận bản thể trốn thoát khỏi chốn địa ngục .
Không lâu bọn họ đến nơi, địa điểm sắp xếp là một nơi cách khá xa trung tâm thành phố.
Giáo viên lanh lẹ dẫn học sinh ký túc xá, vẫn như cũ bốn một phòng, tạm thời ba bọn họ, thêm một bạn học từ trong lớp nữa, thế là cả bốn liền lập tức dọn ở.
“Cậu đừng nữa, cơ sở vật chất ở đây khá đấy, đó còn nghĩ cả đám cùng một chiếc giường nữa kìa, chúng sẽ chào đón một chuỗi ngày khốc liệt các giáo viên hành hạ.”
Chia phòng xong, Hạ Tịch tức thì vọt lên giường, tệ, thành thật đồng ý.