Anh Trai Đỉnh Lưu Học Làm Cha - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-11-25 04:36:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôi, nhỏ chút. Đó là do đầu óc của lắm ? Nếu thể thông minh như , thì lấy chỉ thông minh của , cho rằng sẽ ?”

 

Hạ Tịch thì thầm.

 

“Phản ứng của kỳ lạ đó nha!” Giang Chỉ tò mò Hạ Tich.

 

“Cậu còn hiểu Tịch Tịch nhà chúng , đây chắc là sợ nam thấy nhỉ? Ha ha ha.”

 

Giang Chỉ bật theo.

 

“Các đúng là, gì hết.”

 

“Thật ? Để xem khi nào đó rung động thì sẽ như thế nào.”

 

“Nói nhảm.”

 

Vừa dứt lời, bên tai liền nhanh chóng vang lên câu đó của Hạ Tịch.

 

Trại mùa đông cuối cùng cũng kết thúc.

 

Sau khi về, hình ảnh một đang sừng sững trong biệt thự chợt đập mắt cô.

 

Nghe âm thanh phát , chú tức khắc tỏ vẻ mừng rỡ, chào hỏi:

 

“Chào cháu, cô chủ Chỉ Chỉ, lâu gặp.”

 

“Chú là?” Nhìn tới, Giang Chỉ cảm thấy mờ mịt, tất nhiên là vì cô từng gặp qua bao giờ.

 

“Chú là Lâm Viễn.”

 

Lâm Viễn??? Giang Chỉ ngừng lục lọi mớ ký ức trong đầu, Lâm Viễn là ai nhỉ? Sau đó, đôi mắt đột nhiên lóe lên, Giang Chỉ nhớ , đây là ở đại sảnh, năm đó tận tay đưa chi phiếu cho cô.

 

“Chào chú, chú Lâm Viễn.” Giang Chỉ chút hoảng hốt, ngờ nhiều năm trôi qua .

 

“Chào cô chủ!” Nhìn cô gái nhỏ mặt, thật sự khó để liên tưởng đến cô nhóc khi , thời gian trôi nhanh quá, tuổi của lớn, già !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-329.html.]

“Chú Lâm Viễn, chú trong?” Giang Chỉ thầm thắc mắc hỏi ông .

 

“Anh trai cháu đang tức giận đấy! May mà cháu về , là cháu giúp chú thuyết phục !”

 

“?” Giang Chỉ nghi hoặc ngẩng phắt đầu, tất nhiên là vì mấy năm nay, tính cách của trai hơn nhiều .

 

Nhìn Lâm Viễn, Giang Chỉ lạnh nhạt : “Ngại quá, chú Lâm Viễn, trai cháu giận dỗi vô cớ. Cho nên nếu tức, chắc là do động .”

 

Nghe thấy mấy câu đanh thép của Giang Chỉ, Lẫm Viễn nghẹn lời, ngờ một cô bé ngọt ngào như , thể chuyện kiêng dè như thế.

 

Giang Chỉ liếc về phía mắt khó tin của Lâm Viễn, trong lòng cũng hiểu, nhưng nếu cô về phía trai, thì chẳng lẽ cô về phía ngoài ?

 

chốc lát , cô còn nhiều lời với đàn ông nữa, nâng bước biệt thự.

 

Vừa đặt chân , Chỉ Chỉ liền thấy bóng dáng cô đơn của Lục Cẩm Xuyên đang ghế.

 

“Anh!”

 

Giang Chỉ cảm thấy trái tim bản thoải mái chút nào, lớn tiếng gọi một câu.

 

Lục Cẩm Xuyên bỗng chốc đầu , Giang Chỉ, đột ngột xoa đầu cô: “Giang Tiểu Chỉ, em về ! Hôm nay là ngày mấy nhỉ?”

 

Lục Cẩm Xuyên xem ngày một chút, hôm nay lúc kết thúc trại mùa đông, đó hứa là sẽ đón Giang Chỉ, ngờ quên mất.

 

“Không .”

 

“Anh ơi, em mới thấy chú Lâm Viên ngoài cửa đấy..” Chẳng qua Giang Chỉ còn kịp xong, vẻ mặt Lục Cẩm Xuyên mất kiên nhẫn, nhíu nhíu mày, “Chúng chẳng lời nào để với ông cả, em thấy thế nào? Có học gì mới ?”

 

Vừa thấy trai nhắc đến cái , vẻ mặt Giang Chỉ lập tức háo hức, lanh lẹ mở rương hành lý , bắt đầu lấy đồ ngoài “Anh, em mang quà về cho đấy.”

 

“Còn cái nữa, là cúp em dành ở trại hè!”

 

“Còn đây là em chụp chung với bạn học!”

 

Giang Chỉ bắt đầu chia sẻ mấy chuyện thú vị xảy ở trại hè với trai.

 

Lục Cẩm Xuyên thứ hạng đề lên chiếc cúp, khóe miệng liền khẽ mỉm . Đối với , nhóc con nhà luôn giỏi giang như đấy.

 

Loading...