Anh Trai Đỉnh Lưu Học Làm Cha - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-11-25 04:36:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hơn nữa còn nhớ mang quà về cho , xem con bé , phí công nuôi dưỡng.

 

“Anh thích.” Lục Cẩm Xuyên xoa đầu Giang Chỉ, đó buồn bã : “Chỉ Chỉ của chúng nghiệp cấp ba ! Nhanh quá, trai nhoáng cái già.”

 

“Anh, thế?” Giang Chỉ Lục Cẩm Xuyên, trong lòng thầm lo lắng, hỏi. Liếc mắt về phía Lâm Viễn đang trong sân, Giang Chỉ nghĩ, chuyện xảy .

 

“Là chuyện của Lục Kiến Hành ạ?” Giang Chỉ bất chợt hỏi.

 

Lục Cẩm Xuyên thoáng về phía cô, đó :

 

, ông mắc bệnh nặng, cơ thể khỏe, chỉ sợ sống bao lâu nữa, chúng trở về, gặp mặt một .”

 

Sắc mặt Lục Cẩm Xuyên trở nên lạnh lẽo.

 

“Anh, thế chúng nhanh , dù ông cũng là ba của chúng , nếu , sợ rằng sẽ hai em bất hiếu, dành tiếng sụt giảm.”

 

Nhất là với của công chúng như trai, lỡ may truyền thông đưa tin rầm rộ, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến sự nghiệp.

 

“Cậu chủ, !”

 

Khi Lâm Viên nôn nóng chờ đợi ngoài sân, cửa đột nhiên bật mở.

 

“Thôi, thôi! Chú cần đây thần giữ cửa nữa .”

 

Lục Cẩm Xuyên Lâm Viễn .

 

Lâm Viễn tưởng đuổi ! Nháy mắt trở nên lúng túng.

 

“Cậu chủ Lục, Lục tổng như , thật sự gặp ?”

 

Lục Cẩm Xuyên đang tiến thẳng lên phía , thấy thì liền đầu :

 

“Vậy chú còn thất thần đó gì? Không .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-330.html.]

“Cậu chủ, đồng ý ?” Vẻ mặt Lâm Viễn đầy vui mừng.

 

“Cứ coi như cho chú chút thể diện , nhanh lên.” Lục Cẩm Xuyên ngạo kiều lên tiếng.

 

“Cảm ơn , cảm ơn .” Lâm Viễn hớn hở đến mức nên lời, lúc ngang qua Giang Chỉ còn lên tiếng cảm tạ: “Cảm ơn cô Chỉ Chỉ.”

 

Nghĩ đến chuyện bản nhiều lời như , đều ích lợi gì, cô chủ Giang Chỉ mới trở về bao lâu thể khiến chủ gật đầu, đấy nhất định chính là công lao của cô .

 

Giang Chỉ nhẹ nhàng , im lặng, trong đầu thầm nghĩ: Nếu chú gì với trai, liệu chú lén mắng nhỉ.

 

Lái thẳng xe đến bệnh viện.

 

Tới ngoài phòng bệnh, một đám chen chúc vây quanh, nào là bà con thích, bạn bè thiết, chung là rối ren vô cùng.

 

Ngay lúc Lục Cẩm Xuyên đến, thấy tiếng bàn tán về phát từ miệng của bọn họ.

 

“Cô xem, tình cảnh bây giờ như thế nào ? Lục Cẩm Xuyên mà còn tới nữa, thật bất hiếu!”

 

“Ừm, thế , Cẩm Xuyên vẫn đến, thâm thù đại hận gì, cũng nên bỏ mặc chứ?”

 

“Mấy đừng nữa, nghĩ thằng bé việc bân đấy, công việc trong giới giải trí tương đối lớn, chúng cứ kiên nhẫn thêm chút .”

 

Tức thời, một phụ nữ trẻ bỗng cất tiếng: “Cẩm Hành, mấy ngày nay, con nhớ chăm sóc ba ?”

 

“Con , .”

 

“Ôi, thật là, hai đứa trẻ lương tâm , còn bằng một Cẩm Hành ngoan ngoãn nhà nữa!”

 

“Đi ngoài đường mà thấy giọng của dì , cứ ngỡ là lạ đấy, ai mà ngờ đó là dì Năm!” Lục Cẩm Xuyên thấy bọn họ, mỗi góp một câu, khẽ bật .

 

Dì Năm Lục nghĩ đến, mới đến thấy lời của bà , sắc mặt phút chốc biến thành một màu xanh ngắt, nhưng nháy mắt về như bình thường “Ôi, Cẩm Xuyên, cháu đến , ba cháu đang đợi đó! Nhanh !”

 

Nói xong, bà qua Giang Chỉ đang cạnh, dịu dàng , “Đây là Chỉ Chỉ , , thật là, cháu lớn lên lắm đó! Người còn tưởng rằng cháu là ngôi lớn đấy.”

 

Ánh mắt của bà khiến Giang Chỉ cảm thấy khó xử.

 

Loading...