Vẻ mặt Lục Cẩm Xuyên khó chịu.
“Nói chuyện cho đàng hoàng, là đang sợ áp lực học hành của em trở nên quá lớn ? Em xem, bây giờ cả hàng loạt học sinh, bởi vì căng thẳng, stress phát sinh từ việc đạt điểm thi như mong mà tuyệt thực, nhảy sông, bỏ nhà , mấy việc đó đều nguy hiểm hả.”
“Cho nên, áp lực đáng sợ, chúng cứ kệ nó , , em thành công hơn nhiều .”
Nghe trai thuyết giảng xong, Giang Chỉ phì , vô cùng vui vẻ: “Anh, tìm mấy thứ linh tinh mạng đấy chứ, là thông tin kỳ lạ gì gì đó, mấy câu chuyện m.á.u ch.ó lung tung tầm phào .”
“Giang Chỉ!!” Lục Cẩm Xuyên tức thời cảm thấy bực , chế nhạo , chuyện đó gì buồn !
“Anh, em cho em, thật sự cần quá lo lắng cho em , em áp lực chút nào cả, yên tâm, em sẽ tuyệt thực, càng sẽ nhảy sông.”
“Anh cứ an lòng , hơn nữa, em cảm thấy những căng thẳng mà các học sinh khác cần chịu, lớn hơn em là nhiều luôn đó.”
Giang Chỉ vẫn vô cùng tin tưởng năng lực của chính , tự tin một trăm phần trăm.
Cô bản thừa sức đậu trường đại học mà cô , thế nên, gì sợ?
Mất nửa ngày Lục Cẩm Xuyên mới thể tiêu hóa hết thứ em gái : “Vậy em nhớ nỗ lực thật nhé, đừng để đến lúc nhận điểm thì nhè.”
“Không nhé!” Niềm tin bản , Giang Chỉ cô, .
“Ôi, kẻ chiến thắng , cô đơn thật đấy!” Giang Chỉ xong câu cuối cùng, liền mở miệng đùa.
“Xì!” Lục Cẩm Xuyên bật . Lúc luôn miệng ông khiêm tốn, nhưng bây giờ , ai càng khiêm tốn hơn chứ.
Chẳng qua, Lục Cẩm Xuyên vẫn ủng hộ cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-351.html.]
“Được , bạn nhỏ vô địch, mời bạn tiếp tục vô địch nha!”
“Cánh cửa ước mơ đang vẫy tay, mời gọi bạn đấy!”
Chuyện đó Lục Cẩm Xuyên xem như trò , chạy kể cho Từ Nghệ .
“Cái con bé , tuổi còn nhỏ, nhưng chị xem khẩu khí nhỏ , còn với em cái gì mà, kẻ vô địch thật cô đơn! Hừ, em chỉ sợ niềm tin của nó dập tắt quá sớm thôi.”
“Còn là độc cô cầu bại nữa chứ, hừ, đợi khi nào vượt qua tên nhóc họ Hứa tiếp.”
Lục Cẩm Xuyên mở miệng oán giận, nhưng sắc mặt vốn đầy vẻ đắc ý, tự hào.
“Ha, , tâm lý của Chỉ Chỉ vững hơn nhiều lắm đấy, tự , sốt ruột đến mức nào , hết sợ cái tới sợ cái , là đang lo lắng mù quáng đó!”
Từ Nghệ lên tiếng quở trách Lục Cẩm Xuyên. Cô thật sự cảm thấy tên nhóc chỉ đang lo lắng vớ vẩn, ác ý gì cả.
“Làm giống chị chứ! Em gái của , em cũng để tâm đến ?” Lục Cẩm Xuyên phản bác.
“Này, câu của công bằng lắm , là con bé lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ nó là một vô cùng giỏi giang, nghi ngờ gì , nhưng , sẽ mãi tin tưởng con bé. Tin con bé thể tự tạo nên kỳ tích.”
Từ Nghệ thẳng thắn , đó, lanh lẹ chuyển sang chuyện khác, “ , là chăm sóc cho em gái, ha, thế hai ngày ai nhờ Chỉ Chỉ nấu cơm cho ăn đấy.”
“Còn vô cùng vui vẻ, khoe khoang nữa chứ, lúc đó quên với , trai mà chẳng dáng chút nào cả, hổ nhờ em gái nấu ăn cho .”
Nghe Từ Nghệ đột nhiên nhắc tới việc đó, lòng Lục Cẩm Xuyên thầm áy náy, nhưng nhanh vặn :
“Đó là việc Chỉ Chỉ bày tỏ tình cảm với em ? Hơn nữa, một bữa ăn cũng hiếm đấy, Giang Chỉ chắc . Chẳng qua, chị đang ghen ghét với em .”