“À, gì!” Giang Chỉ ho tiếp.
“Không đúng, hôm nay khác nha!” Tưởng Du liếc mắt, dò xét Giang Chỉ từ xuống .
“Hình như khi gặp mặt đại thần Hứa, liền kì lạ , mau , giữa hai , rốt cuộc xảy chuyện gì!”
“Làm gì !”
“Nói, dù sự đổi của nhỏ đến mức nào, cũng thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của . Nhanh lên!”
“Không , thật đấy!”
“Chắc chắn , !”
Giang Chỉ Tưởng Du dồn ép, buộc chạy trối c.h.ế.t.
“Hừ, để xem, trong đó nhất định chuyện mờ ám.” Tưởng Du chầm chậm bước phía , trầm giọng .
Buổi tối, Giang Chỉ một giường, cầm điện thoại . Cuốn sách đặt bên mép giường, mãi mà vẫn lật.
Tưởng Du Chỉ Chỉ cứ ôm khư khư cái di động tay, đành nhẹ nhàng nhấc chân tiến tới, đột ngột hô lên: “Nhìn gì thế?”
Giang Chỉ hoảng hồn, “Tưởng Du gì .”
“Mình còn gì nữa? Chậc, chậc, Giang Chỉ bây giờ kìa, định lướt mạng mỗi ngày đấy hả? Cậu ngẩn ngơ với cái điện thoại đó nửa tiếng đấy, đang nhung nhớ trai nào đó đúng ?”
“Không !” Giang Chỉ dấu điện thoại trong chăn.
“Ồ, ?” Tưởng Du lập tức bật . “Mình thấy giống lắm ! Nhanh đến xem sắc mặt của Chỉ Chỉ nhà chúng , đây rõ ràng chính là thẹn quá hóa giận đấy.”
“Nói mau, và trai Hứa đến bước nào !”
“Thôi, học bài đây, để ý đến nữa.” Giang Chỉ Tưởng Du tỏ vẻ thèm quan tâm.
“Ôi, thật khiến đau lòng mà!” Tưởng Du cô, thở một dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-380.html.]
Bỗng, tiếng thông báo Wechat bất ngờ vang lên, Giang Chỉ nhanh chóng lấy xem, phát hiện nó là tin nhắn thoại của trai gửi đến, trong lòng cô nhanh chóng dâng lên một nỗi mất mát khó tả.
Vậy, Hứa Hành Chu đang cái gì! Đang ngơ ngẩn ngắm điện thoại, hơn nữa chiếc điện thoại còn đang dừng ở giao diện của Wechat, thời gian từ từ trôi qua, thứ đang hiện hữu màn hình, vẫn đổi.
“Này, gần cả tiếng , thế? Nhìn điện thoại vui lắm ?”
Hứa Hành Chu lanh lẹ cất điện thoại .
Sau đó liền trai Vi Trì ở cùng ký túc xá, nhạo:
“Hứa Thần, lạ lắm nha, chắc là rơi lưới tình của cô nàng nào đấy đúng ! Này, việc gì thì cứ với trai nè, cách đối xử với phụ nữ chính là chuyên môn của kinh nghiệm tình trường đầy như đây đó nhé!”
Hứa Hành Chu lạnh lùng thoáng qua.
“Sao, em , tin !” Vi Trí vỗ vỗ bả vai Hứa Hành Chu, “Có là học bá bên khoa thiên văn thế, Giang Chỉ nhỉ! Cô gái lớn lên vô cùng xinh !”
Mặt Hành Chu lập tức biến sắc.
“Xem , đoán trúng ! Nè, , chuyện xưa của các . Người em như đây cũng thấy đau khổ mà. Để bày mưu tính kế cho nhé.”
“Ai đau khổ chứ?” Nghĩ đến câu trả lời mà Giang Chỉ cho ngày hôm nay, Hứa Hành Chu khỏi cảm thấy tự đắc.
“Ui! Không ?” Vi Trí ha ha, đó nghiêm túc :
“Thời buổi , kiểu con trai lạnh lùng còn ưa chuộng nữa , cách quan tâm đến con gái, , nếu chuyện với bọn họ, nhanh chóng chủ động bắt chuyện, gọi video cho , nhanh gọi !”
“Thích thì theo đuổi thôi, lạnh lùng cũng chẳng , nhưng nhớ rõ, đây là lời nhắc nhở chân thành đến từ em nay đấy!”
“Cảm ơn.” Hứa Hành Chu trầm ngâm một lúc, cuối cùng đáp.
“Ha ha, em, chúc sớm ngày thành công!”
Hứa Hành Chu giường, mở Wechat , bấm bấm gõ gõ cả nửa ngày, cuối cùng, xóa hết.
Nghĩ nghĩ một lát, Hứa Hành Chu quyết định gửi tin nhắn qua: