“Chị Từ!” Lục Cẩm Xuyên thấy lời mỉa mai của Từ Nghệ, sắc mặt nhanh chóng tối sầm, chẳng khá lên nổi nhỉ? Haizz, khó chịu lắm đấy.
Quan sát bộ dạng của Lục Cẩm Xuyên, Từ Nghệ khẽ bật , xem , chắc tên trời đ.á.n.h Lục Thần sẽ chẳng dám uống qua nhiều rượu nữa nhỉ.
Sau khi buổi đính hôn của Giang Chỉ kết thúc, Lục Cẩm Xuyên thật sự cảm thấy vui, thầm đếm ngược, xem đến khi nào thì nhóc Chỉ Chỉ sẽ rời xa . Ánh mắt dành cho Hứa Hành Chu, hệt như khi một kẻ vô tâm .
Nên, sáng sớm hôm đó, Giang Chỉ gọi điện cho trai : “Anh ơi! Dạo thế? Anh thấy khó chịu ở ?”
Giang Chỉ vẻ lo lắng mặt , cô , tình trạng xảy từ lâu . Vì , cô thể hỏi tới.
Lục Cẩm Xuyên u sầu em gái, giả vờ mạnh mẽ, lắc đầu: “Không gì.”
Giang Chỉ: ……Tuyệt vời.
thấy bản hỏi gì, Chỉ Chỉ đành chọn cách từ từ giải quyết, lẽ trai cô đến độ tuổi mãn kinh.
Chẳng qua, cô vẫn tìm cơ hội, đem chuyện đó kể cho chị Từ Nghệ, chị hứa, bản sẽ dành thời gian để bàn về vấn đề với Lục Cẩm Xuyên.
“Bảo bối Chỉ Chỉ , em yên tâm , trái tim của trai em bao la lắm, chắc vài ngày nữa là sẽ mà.”
“Được , chị sẽ đến tâm sự với .”
Chỉ Chỉ , gần gật đầu.
Lúc Từ Nghệ gọi video qua cho Lục Cẩm Xuyên, gương mặt ngẩn ngơ của nhanh chóng hiện lên, đây chính là đầu tiên Từ Nghệ thấy buồn bã đến thế, tò mò nhướng đôi lông mày lên:
“Sao ? Cậu cả của chúng , hôm nay im lặng thế, thật khác với của ngày thường nha.”
Lục Cẩm Xuyên chẳng mấy quan tâm đến thái độ châm chọc của Từ Nghệ.
Lúc , Từ Nghệ mời dần để ý đến cảm xúc của : “Nào , chuyện gì? Xảy cái gì ? Chẳng lẽ là thật sự tới thời kỳ mãn kinh hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-392.html.]
“Chị mới mãn kinh !” Lục Cẩm Xuyên đột nhiên trợn mắt, hậm hực , bây giờ, điều mà khiến thể nhịn đó chính là việc, già.
“Không , thế bây giờ thế?” Hứa Dịch đùa giỡn.
“Này, Lục , chuyện gì thì cứ , nếu bọn trẻ sẽ lo lắng lắm đấy.”
Từ Nghệ .
“Chỉ Chỉ nhờ chị đến hỏi em ?” Lục Cẩm Xuyên đáp.
“Cậu nghĩ ? gì còn thời gian mà quan tâm đến chứ.” Từ Nghệ chẳng thèm che dấu vẻ ghét bỏ của bản .
Lục Thần lúng túng quan sát Từ Nghệ hồi lâu, đó mới do dự lên nỗi lo lắng của chính .
Từ Nghệ xong, lập tức trợn trắng mắt, đây là thật sự xem bản là một cha già , “Cậu nhớ rõ và con bé thể cứ mãi ở chung với thế?”
Cô , nếu Hứa Hành Chu quyền thì cô cũng thể để chiều theo ý của Lục Cẩm Xuyên như !
“Em chẳng là đang lo lắng cho tương lai ?” Lục Cẩm Xuyên tiếp tục than thở.
Từ Nghệ trạng thái của , cô thật sự là nên lời, chẳng thèm mở miệng thêm nữa, lanh lẹ cúp máy.
“Nếu thật sự lo lắng, thể chạy hỏi Chỉ Chỉ.”
Lục Cẩm Xuyên do dự một hồi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, mở lời giữa đêm đen gió lớn.
“Khi nào em chuyển ?”
Giang Chỉ kinh ngạc khi thấy câu hỏi của “Cha già”, cô thật sự bao giờ nghĩ đến vấn đề đấy.
“Anh?” Trong tích tắc cô vẫn thể tin , trai cô chuyển ngoài ?
Nhìn thấy Giang Chỉ ngơ ngác, Lục Cẩm Xuyên liền cho rằng bản đoán đúng, trái tim chua chát vô cùng, ngước mắt về phía Chỉ Chỉ, còn giữ biểu cảm bình tĩnh gương mặt nữa, buồn bã :